"Có hai người đồng sở hữu xí nghiệp Khai thác mỏ Đường Lâm, một người là Lưu Đường, người còn lại là Vương Lâm. Ta đã nắm được thông tin chi tiết của hai người này. Mục tiêu của bọn hắn chắc chắn là khoáng sản dưới đáy biển, hơn nữa bọn hắn đã lấy được công văn phê duyệt. Mấy tin tức này tốn năm vạn."
Năng lực hành động của Lục Viễn rất mạnh, mấy tiếng sau hắn đã lấy được thứ mà Tô Bình Nam cần.
"Làm tốt lắm."
Tô Bình Nam hờ hững nói: "Năm vạn không đắt."
Hắn biết nhất định là Lục Viễn vẫn chưa nói hết, tin tức này không đáng để Lục Viễn gọi hắn vào giờ này.
"Còn một tin tức nữa, tốn mười vạn."
Giọng Lục Viễn hơi kỳ lạ, giống như vừa phấn khích lại vừa lo lắng.
"Tổng giám đốc của Đường Lâm là Lưu Đường đã chuẩn bị đầy đủ, xem ra hắn rất dè chừng chúng ta. Vì vậy, hắn đã thỉnh phật, vị đại phật kia ở Hải Châu."
Tô Bình Nam ngồi thẳng dậy: "Hải Đông Thanh nhúng tay ư? Đấu Chiến Thắng Phật Mộ Dung Thanh Thanh?"
Lục Viễn khẳng định chắc chắn trong điện thoại: "Đúng vậy, ta rất chắc chắn về tin tức lần này. Ta cũng thấy người rồi, nàng mặc đồ đỏ, xuất hiện ở xí nghiệp Khai thác mỏ Đường Lâm."
Lục Viễn dừng lại giây lát, giọng điệu càng trở nên nghiêm nghị: "Lão đại, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?"
Dáng vẻ lười biếng sau khi uống rượu biến thành trạng thái của một mãnh hổ trong bóng tối, im lìm lặng lẽ. Tô Bình Nam cất giọng tàn nhẫn nói: "Cầm dao trong tay, có ngay phú quý."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Bình Nam bỗng quay phắt đầu lại. Lúc này sự hung ác trong nội tâm vẫn còn đó, khuôn mặt dữ tợn dưới ánh trăng, khí thế như muốn giết người.
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, cô gái mặc đồ trắng vội che miệng lại. Tô Bình Nam nhìn rõ đó chính là cô gái mà hắn đã gặp vài lần trước.
Ninh Khả che miệng, khuôn mặt xinh đẹp tái mét, đôi mắt như làn nước mùa thu đang nhìn nam nhân hệt như hung thần trước mặt, cõi lòng mờ mịt.
Thậm chí trong khoảnh khắc đó Ninh Khả còn cảm thấy mình sắp chết rồi, nàng chưa bao giờ gặp một nam nhân nào dữ tợn và đáng sợ vậy.
Nếu hỏi người ở học viện kinh doanh Thanh Mộc nàng là người thế nào, thì ấn tượng đầu tiên của mọi người là xinh đẹp.
Nếu hỏi thêm thì sẽ nhận được rất nhiều câu trả lời khác nhau, nhưng tất cả đều là lời khen ngợi.
Bốn từ "xinh xắn, thanh lịch, thận trọng, nhạy bén" xuất hiện nhiều nhất trong lời đánh giá của các bạn học.
Trong mấy năm đại học, chưa có ai từng trông thấy Ninh Khả nổi nóng, chứng tỏ nàng được nuôi dạy rất tốt. Trước giờ Ninh Khả luôn lập kế hoạch và quản lý cuộc sống của mình một cách lý trí. Ngay cả khi nhận được hồi âm từ học viện Công nghệ Massachusetts, nàng vẫn từng bước tiếp tục sống cuộc sống của mình, ngày nào nàng cũng là người cuối cùng rời khỏi thư viện.
Bởi vì có rất nhiều chàng trai ưu tú theo đuổi Ninh Khả, nhưng cũng vì sự ưu tú đó mà rất ít nữ sinh chơi thân với nàng. Cho nên mỗi tối nàng luôn là người cuối cùng ra khỏi thư viện rồi trở về ký túc xá một mình. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ninh Khả nhìn đến ngẩn ngơ, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện thư viện đã không còn bóng người từ lâu. Nàng lười biếng vươn vai làm lộ ra vòng eo với đường cong tuyệt đẹp. Nhưng điều đáng tiếc duy nhất là thư viện vắng vẻ nên không có ai được chiêm ngưỡng vẻ đẹp hiếm có này. Ở bất cứ nơi đâu, nữ sinh xinh đẹp đều có chút lợi thế, vì vậy Ninh Khả có chìa khóa riêng của thư viện, và nàng là nữ sinh duy nhất có thể tự do sắp xếp thời gian đọc sách trong thư viện.
Khi Ninh Khả đi ngang qua chiếc ghế dài màu trắng nơi nàng thường nghỉ ngơi, ánh sao trên bầu trời khiến tâm hồn thiếu nữ trỗi dậy, nàng bước thẳng đến cây ngô đồng, quyết định ngắm sao một lát rồi về.
Khi đi đến đó, nàng nghe thấy một nam tử nói: "Năm mươi nghìn không đắt.".
Ninh Khả dừng chân, không rời đi ngay. Nàng nhận ra người này là nam sinh từng khoe của đủ kiểu trước mặt nàng.
"Hắn theo dõi mình hay thật sự là hiểu lầm?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Ninh Khả nóng hầm hập, nếu là hiểu lầm thì bẽ mặt lắm.
Lòng tò mò trỗi dậy, Ninh Khả lẳng lặng đứng đó nghe nam sinh nói chuyện qua điện thoại.
Khi nghe thấy nam nhân kia nói "cầm dao trong tay, có ngay phú quý", nàng cảm thấy khí thế trên người nam sinh ẩn trong bóng tối đã thay đổi, tạo cho nàng cảm giác nguy hiểm như đang cắn nuốt kẻ khác.
Ninh Khả rất thông minh, nàng rón rén lùi về sau. Nhưng nam nhân kia đã phát hiện ra nàng, hung ác nhìn sang làm nàng buột miệng hét lên đầy kinh hãi.
Hắn lập tức nhíu mày, Ninh Khả thức thời che miệng lại, đồng thời đưa mắt xung quanh nhưng chỉ thấy bóng tối và không gian tĩnh mịch.
"Lại là nữ nhân?"
Tô Bình Nam sửng sốt, dạo này xung quanh hắn toàn là bóng dáng nữ nhân. Dù là Mạnh Tinh Tuyết xen vào chuyện của hắn không biết vì mục đích gì, hay là Mộ Dung Thanh Thanh có khả năng quậy lớn một trận, các nàng đều khiến Tô Bình Nam bực bội.
"Nữ nhân hiểu rõ nữ nhân nhất."
Tô Bình Nam nghĩ đến đây, men say bốc lên cùng với tâm trạng bực dọc thôi thúc bản tính hung ác và bá đạo bộc phát.
"Lại đây, ta hỏi ngươi chuyện này."
Tô Bình Nam vẫy tay.
Ninh Khả ngửi thấy mùi rượu trên người Tô Bình Nam, tức thì cõi lòng nặng trĩu. Một kẻ say không có bao nhiêu lý trí, tuyệt đối không được chọc giận hắn. Bây giờ mà chạy trốn hoặc la hét thì càng nguy hiểm hơn, trước tiên mình cứ trấn an nam nhân này trước rồi tìm cơ hội thoát thân vậy. Ninh Khả lập tức quyết định.