Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 287 - Chương 287: Ta Chưa Bao Giờ Nói Dối

Chương 287: Ta chưa bao giờ nói dối Chương 287: Ta chưa bao giờ nói dối

"Không có công thì không hưởng lộc, ta có thể mời Mạnh tiểu thư ăn bữa cơm đạm bạc, chúng ta thẳng thắn nói chuyện được không?"

Trong điện thoại, Tô Bình Nam nói thẳng thừng.

"Được."

Mạnh Tịnh Tuyết cũng cực kỳ dứt khoát, nói cho đối phương địa điểm mà mình đã chọn sẵn từ trước.

Mạnh Tịnh Tuyết chọn một nhà hàng cao cấp chuyên món Gaul.

Nàng chọn nơi này là có mục đích ngầm. Mạnh đại tiểu thư cảm thấy một người có đủ thủ đoạn cứng rắn, ánh mắt và khí độ như Tô Bình Nam chỉ thiếu nội tình - nội tình của xã hội thượng lưu chân chính.

Trong mắt người cực kì thông minh như Mạnh Tịnh Tuyết, cho dù Tô Bình Nam thu mình đến mấy thì khí tức long xà hoang dã trong xương cũng bộc lộ hết sức rõ ràng.

Cho nên nàng chọn chỗ này.

Đúng mười hai giờ, Tô Bình Nam đến đúng hẹn.

Nhà hàng Tây này tên Vienna, là một trong số ít những nhà hàng tiến quân vào Hạ quốc trong thời kỳ này. Tuy giá đắt cắt cổ, nhưng thường xuyên kín chỗ.

Thời đại này người Hạ quốc có một loại sùng bái khó hiểu đối với phương Tây. Trong mắt đại đa số người, phương Tây giống như thiên đường vậy, ai ai cũng có tố chất, có văn hóa, có có giáo dưỡng. Vì vậy, rất nhiều người cho rằng ăn một bữa cơm Tây ở Vienna là một chuyện vô cùng đẳng cấp.

Mà Vienna cũng nắm bắt được tâm lý của những người này, mấy trưởng ca đều là mỹ nữ Gaul tóc vàng mắt xanh mang phong tình dị vực, càng phô bày sự cao cấp của nhà hàng. Mạnh Tịnh Tuyết mặc bộ đồ Burberry nhạt màu, toát ra khí chất vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp. Đôi mắt phượng hẹp dài kết hợp với vẻ mặt lạnh như băng tạo nên sức hấp dẫn cực kỳ đặc biệt.

"Ngồi đi."

Mạnh Tịnh Tuyết nhìn thẳng vào nam nhân mình chọn, nở nụ cười hiếm hoi: "Ta không gọi món giúp ngươi, bởi vì không biết khẩu vị của ngươi."

Món Gaul nổi tiếng là phức tạp, cái gì mà món nguội, món nóng, món ngọt đủ kiểu. Hơn nữa dụng cụ ăn rất đa dạng, không ăn thường xuyên thì không quen.

Trong lòng Tô Bình Nam có núi sông, đương nhiên sẽ không cảm thấy ngại vì không am hiểu mấy thứ này. Hắn thẳng thắn nói với trưởng ca tóc vàng mắt xanh: "Ta ăn thịt, ngươi xem rồi sắp xếp đi."

Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười, gật đầu với trưởng ca, sau đó hỏi Tô Bình Nam: "Ta muốn uống rượu Barefoot, nếu không hợp khẩu vị của ngươi thì có thể nghe ngươi."

Tô Bình Nam gật đầu tỏ ý ok. Sau khi trưởng ca rời đi, hắn dứt khoát nói: "Mạnh tiểu thư, ta có hai điều nghi vấn. Một là ngươi biết tin ngân hàng Cẩm Tú muốn hợp tác với ngân hàng trung ương của quốc gia trung lập vĩnh viễn từ đâu? Thứ hai là ngươi ra tay giúp đỡ vì mục đích gì?"

Mạnh Tịnh Tuyết không trả lời câu hỏi của Tô Bình Nam, mà nở nụ cười khó nắm bắt: "Chúng ta xem như cũng quen biết ở Thiên Đô, bạn bè gặp mặt ăn một bữa cơm mà lại hùng hổ như thế, Tô tổng hơi mất phong độ rồi đấy."

Tô Bình Nam mỉm cười, dựa lưng vào ghế: "Dù sao cũng phải có được câu trả lời thì ta mới yên tâm."

Món ăn lần lượt được bưng lên, động tác và dáng vẻ dùng bữa của Mạnh Tịnh Tuyết rất tao nhã, mỗi động tác đều vô cùng hoàn mỹ, ngay cả hành động nâng ly cũng mang lại cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Tô Bình Nam rất ít khi ăn cơm Tây, âm thanh phát ra từ dao nĩa hơi lớn, nghe có vẻ chói tai trong nhà hàng yên tĩnh.

Tô Bình Nam hơi buồn bực, dứt khoát đặt dao nĩa xuống, bắt đầu chăm chú nhìn nữ tử khiến hắn kiêng dè này.

Mạnh Tịnh Tuyết tạo cho Tô Bình Nam cảm giác rất đặc biệt, thái độ tao nhã phóng khoáng của nàng thể hiện đầy đủ ý nghĩa của từ "khí chất cao quý", mỗi hành động cử chỉ đều đại diện cho giáo dưỡng và nội tình của các danh môn vọng tộc sau khi Hạ quốc hòa nhập với thế giới.

"Có đẹp không?"

Mạnh Tịnh Tuyết biết Tô Bình Nam nhìn mình nãy giờ nhưng vẫn bình tĩnh thong dong dùng bữa, không hề thấp thỏm bất an. Sau khi ăn xong món tráng miệng, nàng dùng chiếc khăn trắng lau bờ môi đỏ mọng rồi ung dung hỏi.

Tô Bình Nam buồn cười, gật đầu trả lời: "Ngươi rất thẳng thắn, bây giờ có thể nói được chưa?"

"Câu hỏi thứ nhất, đáp án là do ta phân tích ra. Câu hỏi thứ hai, ta thích kết bạn. Đối với người bạn ta công nhận, thường thì ta sẽ bỏ ra trước."

Mạnh Tịnh Tuyết nói xong, thấy Tô Bình Nam híp mắt lại thì nghiêm túc bổ sung thêm một câu: "Ta chưa bao giờ nói dối."

Thông minh, cường thế, tao nhã.

Đây là ấn tượng của Tô Bình Nam về Mạnh Tịnh Tuyết vào lúc này. Hắn có thể nhìn ra thái độ nghiêm túc của Mạnh Tịnh Tuyết khi nói cuối cùng.

"Ta chưa bao giờ nói dối."

Mộ Dung Thanh Thanh bình tĩnh nhìn nhìn mấy người Lục Viễn: "Ta ghét cảm giác bị người khác theo dõi. Một tiếng sau, nếu các ngươi vẫn chưa rời khỏi Bình Nguyên thì khỏi cần đi nữa."

Vẫn là khuôn mặt không nhiễm khói lửa nhân gian kia, nhưng lời nói của Mộ Dung Thanh Thanh lại sắc như dao.

Sự việc phải quay lại mười phút trước.

Lưu Đường vừa ra khỏi khách sạn Bình Nguyên thì bị cản lại. Trước ánh mắt nghi hoặc của Lưu Đường, Mộ Dung Thanh Thanh vừa lười biếng chỉ vào mấy chiếc xe việt dã biển số địa phương vừa mỉm cười nói: "Ba chiếc xe này có vấn đề, chúng đã bám theo chúng ta cả buổi sáng, đổi xe bốn lần nhưng tài xế không đổi."

Lưu Đường nghe xong thì toàn thân cứng đờ, núp sau mấy thuộc hạ cao lớn.

Hèn chi Cẩm Tú yên tĩnh khiến hắn hơi sợ hãi. Sau ngày đầu tiên đuổi quân do thám của Khai thác mỏ Đường Lâm ra khỏi khu nuôi trồng, Thủy sản Cẩm Tú không có bất kỳ hành động nào, cho dù hắn cẩn thận từng li từng tí đưa một số thiết bị khảo sát lên đảo Nam Hồ cũng không có ai ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment