Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 288 - Chương 288: Ngươi Cần Ta, Ta Cần Ngươi

Chương 288: Ngươi cần ta, ta cần ngươi Chương 288: Ngươi cần ta, ta cần ngươi

Sự việc khác thường ắt có trá, Lưu Đường không hề đắc ý vì thuận buồm xuôi gió, ngược lại còn cẩn thận gấp đôi. Tô Bình Nam của Cẩm Tú quá đáng sợ, hắn phải đề phòng mọi thủ đoạn.

"Đứng yên ở đây, ta đi gặp mấy anh bạn này."

Mộ Dung Thanh Thanh nở nụ cười yêu kiều, sau đó tùy ý đi thẳng đến chiếc xe đầu tiên...

Lúc này mới có cuộc đối thoại vừa rồi.

Lục Viễn lộ ánh mắt hung ác, chậm rãi cất lời: "Không ai dám nói chuyện với ta như thế, ngoại trừ Hồng Bào ca."

Lạ là Mộ Dung Thanh Thanh không tức giận, trái lại còn hứng thú nhìn Lục Viễn lộ ánh mắt hung ác, ngoẹo đầu cười duyên: "Dưới trướng Tô Bình Nam đều là những hán tử giống ngươi sao? Được đấy!"

Lục Viễn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào đại tỷ của tổ chức đâm thuê chém mướn nổi tiếng nhất Hạ quốc này: "Hồng Bào ca nói khi nào về hắn sẽ đích thân tới Lâm Hải ghé thăm Mộ Dung đại tỷ."

Thấy đám hán tử bưu hãn Lục Viễn hùng hổ rời đi, Lưu Đường nhìn Vương Lâm đầy cảm kích. Đám người kia cường hãn và quy củ như thế, nếu không có vị đa mưu túc trí này bày mưu tính kế mời Hải Đông Thanh thì đám thuộc hạ mặt đầy thịt của mình không đấu nổi bọn hắn.

"Cứ để cho bọn hắn đi như vậy sao?"

Vương Lâm nhìn Mộ Dung Thanh Thanh, vội vàng lên tiếng. Hắn nhận ra Lục Viễn, biết người này là đại quản gia và phụ tá đắc lực của Tô Bình Nam thuộc tập đoàn Cẩm Tú.

"Ta cho hắn đi, ngươi có ý kiến à?"

Mộ Dung Thanh Thanh vẫn tươi cười như hoa, nhưng giọng nói lạnh lùng khiến Vương Lâm lập tức rùng mình.

"Thật nhàm chán! Khi nào thì Lâm Hải bắt đầu thăm dò?"

Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.

Vương Lâm cười xòa: "Trong vòng ba ngày. Công văn được duyệt thì chúng ta có thể quang minh chính đại tiến vào khu nuôi trồng của hắn."

Mộ Dung Thanh Thanh cười tươi như hoa: "Ba ngày thì ta chờ được."

"Ừ, ta biết rồi, các ngươi về Lâm Hải trước đi."

Tô Bình Nam bình tĩnh cúp máy, trong lòng Mạnh Tịnh Tuyết thoáng có suy nghĩ nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nâng ly.

"Mọi người đều nói ngươi có rất ít bạn, bây giờ ta có được tính là bạn của ngươi không?"

Tô Bình Nam cười sang sảng: "Ngươi quá để mắt đến ta, dùng thủ đoạn như vậy chỉ vì làm bạn thôi sao?"

Mạnh Tịnh Tuyết nghiêm túc gật đầu: "Ta cần ngươi giống như ngươi cần ta, chúng ta có thể bổ sung tài nguyên cho nhau, làm bạn rất tốt."

Tô Bình Nam nâng ly rượu lên, vừa cười vừa nói: "Bạn bè uống rượu vang vào lần đầu kết giao, lần đầu tiên ta thấy đấy."

Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười: "Đương nhiên là chúc mừng thì phải uống rượu sâm banh, rượu mạnh không hợp với ta."

Tô Bình Nam cười lớn. Một nam nhân mập mạp ở cách đó không xa liếc nhìn bàn của Tô Bình Nam, nhỏ giọng mắng "không có tố chất".

Tô Bình Nam nhướng mày, Mạnh Tịnh Tuyết cũng lạnh lùng nhìn đối phương rồi mới nói tiếp: "Gọi Tô tổng thì xa lạ quá, gọi Bình Nam được chứ?"

Tiến hành từng bước, đến đâu chắc đến đó.

Đây là phong cách Mạnh gia bồi dưỡng người trụ cột đời thứ ba, một người không hiểu ái tình và cũng thừa nhận mình không biết theo đuổi nam nhân như Mạnh Tịnh Tuyết đã áp dụng phong cách này để chung đụng với Tô Bình Nam.

Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Mạnh Tịnh Tuyết còn cố ý chỉ cho Tô Bình Nam những điều cần chú ý liên quan đến món Gaul.

Nam nhân mập mạp lúc nãy cũng nhìn thấy cảnh này, lập tức cười khinh thường. Tô Bình Nam nhìn đối phương bằng ánh mắt sắc lẻm nhưng vẫn không nói gì.

Mạnh Tịnh Tuyết cũng chú ý tới, mỉm cười nói một câu: "Hiện nay sự chênh lệch giàu nghèo ở Hạ quốc bắt đầu rõ rệt, rất nhiều người bắt đầu học nước ngoài làm xã hội thượng lưu gì đó, nhưng không biết rằng một quý tộc chân chính được kết tinh từ ba đời, chứ không phải một chốc một lát là được."

Thấy Tô Bình Nam không nói gì, Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười hỏi: "Bình Nam, bây giờ ngươi cũng là người xuất sắc có điều kiện học theo nước ngoài, ngươi có cảm nghĩ gì về việc làm một quý tộc?"

Trong lòng Mạnh đại tiểu thư ôm ấp một kỳ vọng, đó là đời sau của mình nhất định sẽ là một quý tộc. Bây giờ vừa hay nàng mượn cơ hội này để lắng nghe quan điểm của Tô Bình Nam.

Tô Bình Nam lắc đầu: "Ngươi đã xem ta là bạn thì ta sẽ bày tỏ quan điểm của mình."

Mạnh Tịnh Tuyết lập tức gật đầu. Nàng cảm thấy hôm nay có thể gọi đối phương là Bình Nam, bước đầu tiên đã hoàn thành rất tốt. Bước thứ hai là làm cho Tô Bình Nam cảm thấy nàng rất hợp gu, ở chung rất thoải mái.

"Ta không biết người khác thế nào, nhưng ta thì vĩnh viễn không thể làm một quý tộc, chỗ này không sửa nổi."

Tô Bình Nam chỉ vào vị trí trái tim. Hắn biết nữ nhân trước mặt tuyệt đối có tư cách được gọi là một trong những quý tộc. Tô Bình Nam nói tiếp: "Rất nhiều người không biết rằng có nhiều thứ một khi ngươi vứt bỏ thì bản thân chẳng còn gì hết."

Khi nói câu này, Tô Bình Nam nghĩ tới câu mình nói với Lục Viễn hôm qua: "Cầm đao trong tay, có ngay phú quý."

Mạnh Tịnh Tuyết im lặng chốc lát, sau đó thốt ra một câu đầy ẩn ý.

"Cho nên ngươi cần ta, rất cần ta. Ngươi nói xem có đúng không?"

Có rất nhiều việc nàng hiểu rõ Tô Bình Nam, trong phòng ngủ của nàng có một chồng tài liệu về Tô Bình Nam dày một tấc.

Không biết vô tình hay cố ý mà Mạnh Tịnh Tuyết không thêm hai chữ "bạn bè" vào sau câu này.

Bình Luận (0)
Comment