Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 289 - Chương 289: Bát Tự Xứng Đôi

Chương 289: Bát tự xứng đôi Chương 289: Bát tự xứng đôi

Bất kỳ nam nhân nào nghe thấy một nữ nhân nói "ngươi cần ta" cũng bất giác suy nghĩ miên man, và Tô Bình Nam cũng không ngoại lệ. Huống chi nữ nhân nói câu này trong mắt có đao kiếm, lại kiêu ngạo như băng. Chinh phục một nữ nhân như vậy, nam nhân sẽ có cảm giác thành tựu.

Trên cái thế giới này có rất nhiều loại người, có người thích bình thường, có người theo đuổi sự hoàn mỹ, có người sống như ăn mày, có người trở thành truyền kỳ. Còn Tô Bình Nam thì chỉ muốn sống không bao giờ phải cúi đầu mà thôi.

Không bao giờ cúi đầu, Tô Bình Nam chưa từng nghĩ đây chính là truyền kỳ hào hùng nhất.

Tô Bình Nam không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mạnh Tịnh Tuyết, mà dùng một cách khác. Hắn cầm điện thoại lên, chỉ nói một câu: "A Cửu, hướng bảy giờ chỗ ta có một tên mập mồm miệng không sạch sẽ."

Tô Bình Nam cất điện thoại, nhìn thẳng vào Mạnh Tịnh Tuyết: "Bản tính của ta là vô pháp vô thiên, có thù tất báo. Mạnh tiểu thư sinh ra trong danh môn, tất nhiên kết bạn phải nghiêm túc tìm hiểu mới tốt."

Tên mập đang gật gù nghe một bài hát mà hắn chẳng biết một từ nào, còn giảng giải cho nữ thư ký mà mình chưa đắc thủ về những điều cần chú ý trong bữa ăn với giọng điệu trịch thượng.

Thấy nữ hài đáng yêu lộ ánh mắt tràn đầy sùng bái, tên mập đang định nói mấy lời âu yếm vừa mới học hôm qua thì thấy ánh mắt sùng bái của thư ký biến thành kinh hoảng...

Ngay sau đó, tên mập còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy miệng đau đớn, đầu óc choáng váng, cả người ngã nhào ra đất. Lúc này hắn mới nghe thấy tiếng la hét vang lên bên tai.

Từ đầu đến cuối Mạnh Tịnh Tuyết đều ngồi ở một bên nhìn rõ ràng tường tận.

Sau khi Tô Bình Nam đặt điện thoại xuống, khoảng năm phút sau Đỗ Cửu lên tầng. Hôm nay hắn không mặc vest đen thêu rồng Hạ quốc trên cổ áo như mọi khi, mà khoác một chiếc áo vest màu lam.

Đầu tiên Đỗ Cửu đứng yên ở đầu cầu thang mấy chục giây để quan sát toàn cảnh, sau đó đi thẳng về phía Tô Bình Nam và Mạnh Tịnh Tuyết.

Lúc đi ngang qua tên mập, hắn thình lình xoay người đá một cú tạo ra tiếng gió, nặng nề đáp trúng miệng tên mập đang lải nhải. Sau đó tiếng hét kinh hãi vang lên, Đỗ Cửu nói với nữ hài phía đối diện tên béo: "Chia tay đi."

Từ lúc hắn động thủ đến khi rời đi chỉ mất chưa đầy một phút.

Trong suốt quá trình, Mạnh Tịnh Tuyết phát hiện Tô Bình Nam không hề quay đầu nhìn, chỉ ung dung cắt gan ngỗng và thưởng thức hương vị.

Rõ ràng là những quản lý tóc vàng mắt xanh của nhà hàng Vienna không đủ kinh nghiệm ứng phó với trường hợp này, nhất thời nhà hàng yên tĩnh trở nên ồn ào hỗn loạn.

So ra thì hai người Tô Bình Nam và Mạnh Tịnh Tuyết bình tĩnh lạ thường, vô cùng khí thế. Mạnh Tịnh Tuyết tao nhã bưng ly rượu lên lắc lắc: "Bất kể ngươi muốn nói gì, ta cũng có cách hiểu của mình."

Tô Bình Nam ngẩng đầu lên, buồn cười hỏi: "Ngươi nói thử xem?"

Ý định ban đầu của hắn là muốn nói cho đối phương biết mình là kẻ hoang dã lòng dạ độc ác, có thù tất báo, thích ăn miếng trả miếng, mình và Mạnh đại tiểu thư hoàn toàn là người của hai thế giới.

Sự bình tĩnh của Mạnh đại tiểu thư khiến Tô Bình Nam nảy sinh hứng thú.

"Bất cứ con cừu nào khiêu khích sư tử đều đáng bị trừng phạt. Khoan dung độ lượng không phải mỹ đức mà một cường giả đạt tiêu chuẩn nên có. Mà hắn chính là kẻ yếu."

"Còn nữa, ta gọi ngươi là Bình Nam, chúng ta là bạn bè nên ngươi có thể gọi ta là Tịnh Tuyết."

Khối băng ngàn năm Mạnh đại tiểu thư nở nụ cười xinh đẹp, rạng rỡ tuyệt trần.

Dỗ Cửu hành động mau lẹ, hắn vẫn là Đỗ Cửu thời kỳ Tứ Hải, ăn cơm của sói Tây Bắc độc hành. Người đã lăn lộn giang hồ nhiều năm, đương nhiên sẽ không có ảnh hưởng gì.

Khi tạm biệt, Mạnh Tịnh Tuyết cười rất vui vẻ.

Nam nhân có dục vọng chinh phục, sao nữ nhân lại không có kia chứ! Mấy năm qua Mạnh Tịnh Tuyết gặp không ít nam nhân ưu tú trong giới thượng lưu, nhưng kiểu người như Tô Bình Nam là lần đầu tiên nàng gặp. Tô Bình Nam bình tĩnh ăn cơm trong khi Đỗ Cửu hành hung, làm cho trong lòng Mạnh đại tiểu thư bùng lên một ngọn lửa.

Chinh phục Tô Bình Nam.

Sau khi về đến nhà, Mạnh Tịnh Tuyết bắt đầu vẽ tranh để bình tĩnh lại. Nàng được coi là nữ hài khắc khổ nhất, cũng đa tài đa nghệ nhất trong thế hệ thứ ba nhà họ Mạnh. Mạnh gia quật khởi mấy thập niên, có tài nguyên gì mà không tìm được? Huống chi nàng còn là người đứng đầu đời thứ ba Mạnh gia.

Cho nên Mạnh Tịnh Tuyết đàn piano hay, viết chữ đẹp, vẽ cũng giỏi.

Tối nay nàng vẽ một con mãnh hổ màu đen sinh động như thật, thần sắc hung dữ như muốn cắn người ta.

Mạnh đại tiểu thư ngắm nghía rất lâu, sau đó gật đầu, trong mắt đong đầy thỏa mãn. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tìm một con dấu ấn xuống lạc khoản.

Nàng lấy biệt hiệu trên con dấu này hồi mười mấy tuổi sau khi học vẽ. Khi trưởng thành nàng cũng cảm thấy thật ngây thơ, chỉ coi như giữ lại làm kỷ niệm mà thôi. Hôm nay là lần đầu tiên nàng dùng con dấu này.

Trên con dấu có khắc biệt hiệu "Phục Hổ".

Trùng hợp sao?

Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười, tám chữ "bát tự xứng đôi, ông trời tác hợp" trong câu nói của ba lại vang lên trong đầu nàng.

Bình Luận (0)
Comment