Địa điểm do Ninh Khả chọn, vị trí cũng do Ninh Khả chọn, món ăn cũng là Ninh Khả gọi, chỉ có hóa đơn là Tô Bình Nam thanh toán.
Ninh Khả chọn một nhà hàng nàng thường đi nhất. Nàng đã đánh tiếng trước với ông chủ và thông báo cho mấy bạn học trong trường, sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.
Ánh mắt của nam nhân kia quá đáng sợ, mặc dù Ninh Khả không muốn thừa nhận, nhưng trong nội tâm nàng vẫn hơi sợ hãi khi đơn độc dùng bữa với nam nhân này.
Đến chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra một cảm giác không thể diễn đạt bằng lời ở sâu trong nội tâm đã thôi thúc nàng đưa ra quyết định.
Sau khi đảm bảo mình tuyệt đối an toàn, Ninh Khả bắt đầu màn trả thù của mình.
Tô Bình Nam đến rất đúng giờ. Món ăn chưa lên bàn, hai người cứ trơ mắt nhìn đối phương, không ai mở lời trước.
Ánh mắt Tô Bình Nam bình tĩnh, hắn đang chiêm ngưỡng nữ hài trước mặt. Phải nói là nữ hài này thật sự xinh đẹp, khí chất xuất chúng.
Ninh Khả cảm thấy mắt mình mỏi gần chết mà đối phương chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, dáng vẻ ung dung.
Hai người nhìn nhau một hồi, Ninh Khả cảm thấy mình không thắng nổi tên khốn này, rốt cuộc phải lên tiếng.
"Bất kể ngươi có xin lỗi hay không, bữa cơm này cũng coi như ngươi nhận sai, cho nên ngươi phải ăn hết."
Tô Bình Nam có thể nhìn ra tiểu nha đầu này là kiểu nữ hài có gia cảnh ưu việt, được nuôi dạy tốt. Ngoại hình vô cùng xinh xắn, lại thêm khí chất như lan, rất được hoàn cảnh xã hội ưu đãi, có lẽ chưa từng gặp phải trắc trở gì. Quả thật chuyện tối qua đã kích thích không nhỏ đến nữ hài này, Tô Bình Nam lười tranh luận, bèn gật đầu.
Dễ nhận thấy tuy Ninh Khả tức giận nhưng vẫn giữ đúng mực, bốn mặn một canh, hai người ăn vừa đủ.
"Hết rồi?"
Tô Bình Nam hơi khó hiểu, buổi sáng thì không chịu tha thứ, bây giờ chỉ cần ăn một bữa cơm thì xong việc?
Ninh Khả gắp đồ ăn ăn một miếng, bộc lộ vẻ mặt thỏa mãn: "Chúng ta ăn xong rồi nói tiếp."
Nàng nhấn mạnh hai chữ "ăn xong".
Tô Bình Nam gật đầu. Buổi chiều hắn có rất nhiều việc, quả thật cũng hơi đói rồi, cho nên hắn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tô Bình Nam mới ăn một miếng đã biết tại sao nữ hài này lại nói như vậy. Cay, quá cay, cay đến nỗi miệng bốc lửa.
Trán Tô Bình Nam toát mồ hôi, hắn ngẩng đầu muốn tìm nước uống thì trông thấy nữ hài cười như không cười, đắc ý ra mặt. Nàng gắp một món, mặt không biến sắc cho vào miệng ăn, tựa như đang thị uy với Tô Bình Nam.
Ninh Khả ăn cay, rất giỏi ăn cay, cũng cực thích ăn cay. Mỗi học kỳ nàng đều cố ý lấy loại ớt đặc biệt từ nhà bà nội mang đến trường trộn với cơm.
Lần này nàng dốc hết vốn liếng, bốn món ăn đã ngốn hết ớt dự trữ của nàng. Ngay cả nàng cũng bị cay không nhẹ chứ đừng nói chi đến Tô Bình Nam.
"Bắt nạt nữ hài tử mà không nhận sai, đến cơm ngươi cũng không dám ăn sao?"
Ninh Khả vừa nói vừa đưa bát cơm nóng hổi cho Tô Bình Nam, trong mắt không giấu nổi ý cười.
Tô Bình Nam cảm thấy miệng mình đã tê liệt, nhưng hắn không hề tức giận, trái lại còn cảm thấy thú vị.
Nhìn nữ hài mỉm cười, hai má đỏ hây vì cay, Tô Bình Nam cũng bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
Hai người rất ăn ý, mỗi người hai đĩa thức ăn. Không ai nói gì, cũng không uống nước, cứ thế ăn ngấu nghiến.
Ninh Khả cảm thấy đầu lưỡi đã mất cảm giác. Nàng giỏi ăn cay như vậy mà cũng bị cay đến mức này, nhất định là tên khốn kia không dễ chịu đâu.
Nữ hài ngẩng đầu nhìn lén, suýt thì tức nổ phổi. Tên khốn kiếp kia vẻ mặt bình tĩnh, ngoài trán đổ mồ hôi ra thì hình như không có cảm giác gì, vẫn ung dung thong thả dùng bữa.
Không phải là Tô Bình Nam không thấy cay, mà là hắn đã quen giữ vẻ mặt bất biến. Gió tanh mưa máu hắn cũng đã trải qua, trên người đâu chỉ có một vết sẹo, có gì mà hắn không chịu nổi.
"Ngươi không thấy cay sao?"
Ninh Khả tò mò gắp một món của Tô Bình Nam. Không có vấn đề gì hết, thêm ớt đúng yêu cầu mà.
Tô Bình Nam nhìn nữ hài, thầm nghĩ đúng là phí lời, sao lại không cay.
Nữ hài cảm thấy mình bị xem thường, thế là lập tức cáu kỉnh, trợn mắt trừng tên khốn trước mặt. Nàng chẳng thèm để ý đến phong thái thục nữ gì đó nữa, há miệng ăn từng miếng to. Ninh Khả cảm thấy miệng không còn là của mình nữa. Thức ăn không còn nhiều, đâu thể để nữ tử ăn sạch đĩa đúng không? Trông quá bất nhã!
Ninh Khả cố gắng giữ gìn khí chất của mình, tao nhã dùng khăn giấy lau miệng. Nàng ngẩng đầu lên định nói chuyện, nhưng lại bị chọc tức đến ngu người luôn.
Không biết tên khốn kia đã gác đũa từ bao giờ, trong mâm còn thừa rất nhiều. Hơn nữa, hắn lén lút gọi cốc nước hoa quả mát lạnh, đang thảnh thơi uống, còn nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu.
Khí chất như lan gì đó, lý trí phân tích gì đó, thái độ tốt đẹp gì đó, Ninh Khả đều quên sạch sành sanh, nàng như một bé hổ con trừng đôi mắt đẹp.
"Ngươi, ngươi, ngươi... sao ngươi lại chơi xấu?"
Nữ hài được dạy dỗ tốt từ nhỏ không mắng được lời khó nghe.
Tô Bình Nam bị nữ hài chọc cười ha hả, tiếng cười văng vẳng trong phòng riêng nhỏ hẹp.
"Ngươi có biết ta ăn bữa cơm cay nồng này với ngươi là nể mặt ngươi cỡ nào không? Vậy mà ngươi còn dám trừng ta?"
Nghe nam nhân khốn khiếp vô lại này nói vậy, Ninh Khả lập tức dữ dằn trừng lại. Sau đó, nam nhân túm lấy nàng.
Ninh Khả còn chưa kịp phản ứng, bàn tay của nam nhân đã đặt đúng vào vị trí tối hôm qua. Cảm giác khiến nàng xấu hổ nhưng không thể nào quên lại xuất hiện lần nữa.
Tiếng kêu của nữ hài hơi nghẹn ngào, tựa như đang run rẩy.