Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 291 - Chương 291: Toàn Là Hạng Đâm Thuê Chém Mướn

Chương 291: Toàn là hạng đâm thuê chém mướn Chương 291: Toàn là hạng đâm thuê chém mướn

Tên khốn kia đi rồi, còn để lại một tấm danh thiếp. Ninh Khả hồn bay phách lạc, cảm thấy mình giống như cô bé quàng khăn đỏ tự đưa đến cửa.

"Tô Bình Nam, tập đoàn Cẩm Tú."

Danh thiếp chỉ là một tờ giấy mỏng, lúc này Ninh Khả mới biết tên của đồ khốn bắt nạt mình hai lần. Nghĩ tới đây là nàng lại bực mình, hình như đến bây giờ đối phương chưa từng hỏi tên nàng.

Ninh Khả hờn dỗi, cầm tấm danh thiếp trên bàn định ra ngoài sẽ vứt đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn bỏ vào trong túi xách của mình.

Lúc đi tên khốn kia còn nói một câu: "Hiếm có dịp ăn một bữa cay cùng ngươi, coi như là làm quen kết bạn."

Có ai vừa gặp đã kết bạn như thế không? Nữ hài oán hận nghĩ.

Thường lão tứ quen thói phách lối, được gọi là ác nhân Bình Nguyên. Lúc này hắn đang run lẩy bẩy.

Hắn là đội trưởng đội bảo vệ Khai thác mỏ Đường Lâm, nói là đội bảo vệ chứ thật ra chỉ là tên du côn loanh quanh trong mỏ mà thôi.

Thường lão tứ có thể làm đội trưởng không liên quan gì đến đầu óc, chủ yếu là dựa vào tiếng ác.

Trên mảnh đất nhỏ Bình Nguyên này, hắn cũng được coi là một ác nhân, đám hán tử thô lỗ quen cầm xẻng đều quen hắn, vì vậy Lưu Đường cho hắn một chức vị.

Nhưng lúc này tên ác nhân ấy không có chút khí thế oai hùng nào của trước đây.

Cũng đúng thôi, bất kể là ai nửa đêm nửa hôm bị mấy chục cây ná có uy lực còn lớn hơn súng chĩa vào cũng chẳng tốt nổi.

Thường lão tứ nhìn rất rõ hình dạng của cây ná trong tay các hán tử vạm vỡ này.

Khung ná bằng thép chữ L với dây bằng ống nghe khám bệnh, và cả đinh ốc bát giác to như thế, bắn một phát thì không chết cũng tàn phế.

"Thường Uy đúng không?"

Tiểu Trang khẽ nở nụ cười hòa nhã thân thiện: "Khai thác mỏ Đường Lâm các ngươi lên đảo của Thủy sản Cẩm Tú chúng ta làm gì?"

Thường lão tứ muốn chửi mẹ kiếp. Mấy ngày trước lão tử vận chuyển thiết bị thì các ngươi giả vờ không nhìn thấy, xây phòng cũng không nhìn thấy. Bây giờ lắp đặt thiết bị xong rồi, nhà dựng đơn giản cũng xong rồi, các ngươi mới đến đây hỏi tại sao?

Thường lão tứ nghĩ đến hồi chiều Lưu tổng gọi điện tới, mình còn vỗ ngực bảo đảm, giờ đây hắn cảm thấy miệng đắng nghét.

"Chúng ta đã báo cho Lục Phiến Môn và hải doanh."

Tiểu Trang nghiêm túc nói. Thường lão tứ nghi ngờ mình nghe nhầm, mắt trợn to.

"Hồng Bào ca nói bây giờ chúng ta là đồ sứ."

Tiểu Trang nhìn Thường lão tứ bằng ánh mắt khinh bỉ, đè thấp giọng nói: "Nếu là hai năm trước thì có lẽ bây giờ ngươi đã xuống Long Cung rồi, trong đó có không ít bảo bối đâu."

Thường lão tứ cảm thấy đối phương nói đúng sự thật, bởi vì hắn tin vào trực giác.

Thường lão tứ không chú ý tới tất cả công nhân viên của xí nghiệp Khai thác mỏ Đường Lâm đều chạy ra ngoài, cũng không chú ý tới một chiếc tàu từ phía khác của đảo Nam Hồ lặng lẽ lên bờ.

"Gì cơ? Nghi ngờ liên quan đến buôn lậu?"

Lưu Đường không tin vào tai mình, đang khảo sát ngon lành sao lại biến thành buôn lậu rồi?

"Công ty Đường Lâm có tư cách lên đảo Nam Hồ, quyền sở hữu đất của Khai thác mỏ Lâm Hải đã bị Đường Lâm thu mua, vì sao chúng ta không thể lắp đặt thiết bị trên đó? Về phần buôn lậu, ngươi xem có mấy người biết bơi rồi hẵng nói!"

Lưu Đường gào thét vào điện thoại. Hắn thu mua công ty Khai thác mỏ Lâm Hải chẳng có gì ngoài một ít khoáng sản nghèo nàn chính là để danh chính ngôn thuận lên đảo vào biển.

Mọi người đều biết đây là một khu vực hỗn loạn, cùng lắm thì tự tìm người tự nói lý thôi, Lưu Đường không sợ tranh cãi.

Lưu Đường cúp máy rồi nhìn Vương Lâm, ánh mắt rất hung ác: "Thiết bị bị đập phá, phòng bị đánh sập, hơn nữa còn phát hiện đồ buôn lậu từ Bổng Tử quốc. Đối phương đã bắt đầu hành động."

Vương Lâm gật đầu: "Địa phương nói thế nào?"

Lưu Đường hung dữ nói: "Sẽ nhanh chóng điều tra. Cẩm Tú bằng lòng bồi thường tiền thiết bị, nhưng chúng ta không có quyền lên đảo."

Vương Lâm lắc đầu: "Mấy chuyện này chỉ là trò vặt, không tổn thương đến gân cốt. Mục đích của Cẩm Tú và Tô Bình Nam là kéo dài thời gian."

Lưu Đường gật đầu: "Phê duyệt công văn, Hải Đông Thanh hộ giá, hai nét đen trắng cùng viết, ta muốn nhìn xem hắn có thể kéo dài được mấy ngày."

"Có thể kéo vài ngày, bây giờ chúng ta cần thời gian."

Tô Bình Nam đứng ở mũi tàu chở hàng mà tập đoàn Cẩm Tú mới mua, cũng là con tàu một vạn tấn duy nhất, cất lời khen ngợi Tiểu Trang.

Gió biển quất vào mặt, con tàu vạn tấn tiến về phía trước, sóng trắng rẽ sang hai bên vẽ ra một đường trắng xóa trên mặt biển tĩnh lặng.

Tô Bình Nam chắp tay sau lưng nhìn biển cả dâng trào mạch sóng ngầm, ánh mắt bễ nghễ: "Cái móng vuốt thò ra này to đấy, chặt nó đi! Ta chính là Long Vương của vùng biển này!"

Mấy người Lục Viễn, Tiểu Trang nhìn lão đại hiếm khi bộc lộ tâm tình, đồng loạt khom lưng đáp lời.

Lục Viễn hơi lo lắng: "Hải Đông Thanh thì sao? Toàn là hạng đâm thuê chém mướn liều mạng."

Tô Bình Nam mỉm cười: "Đấu Chiến Thắng Phật của Hải Đông Thanh đúng là hung ác ngoan độc, nhưng bọn hắn rất nghèo. Người nghèo chỉ biết liều mạng, vĩnh viễn không biết sức mạnh của tiền bạc."

Hắn ngoảnh đầu, Đỗ Cửu đưa xì gà cho. Dạo này hắn thích hương vị của xì gà, còn cố ý bảo Mạnh Tịnh Khang mua nhiều mang đến đây.

Bình Luận (0)
Comment