Tô Bình Nam dùng ngón tay cầm điếu xì gà to chỉ về phía Vĩ đảo của Bổng Tử quốc, giọng điệu hờ hững: "Đó mới là nơi chúng ta cần chinh phục."
Ai nấy đều nhìn theo hướng Tô Bình Nam chỉ bằng ánh mắt rực lửa. Trong lòng bọn hắn, lão đại của mình không gì không làm được, chỉ cần lão đại nói thì nhất định không thành vấn đề.
Một đêm trôi qua, Tô Bình Nam đã suy nghĩ thông suốt bắt đầu đẩy nhanh tiến độ xây dựng đế quốc của mình.
Ở thời không kia, cuộc đời đẫm máu đã hạn chế tầm nhìn của Tô Bình Nam. Bây giờ hắn cảm thấy dựa vào bàn tay vàng biết trước tương lai, Cẩm Tú sao có thể là Cẩm Tú của Thiên Nam, nó phải là Cẩm Tú của thế giới.
Tô Bình Nam không suy nghĩ miên man nữa, đón gió biển nhả khói: "A Viễn, hương vị xì gà không tệ, giúp ta tặng Mộ Dung Thanh Thanh một hộp và hẹn gặp nàng."
"Về phần ông chủ Lưu Lưu Đường."
Tô Bình Nam nói đùa với đám Lục Viễn mờ mịt không hiểu gì: "Top mười bảng giết heo không dễ làm đâu."
Nói xong Tô Bình Nam cười rất sảng khoái, nhưng mấy người ở cùng hắn đã lâu đều nghe ra sát ý trong tiếng cười.
Ở thời không kia, bảng danh sách đầu tiên của bạn học Hồ Nhuận rất cẩu thả. Hạ quốc quen giấu của, một tên vô danh tiểu tốt muốn biết tài sản của đại gia trên sàn chứng khoán thì độ khó miễn bàn.
Nhưng bạn học Hồ không quan tâm, dứt khoát tự thêu dệt dựa theo mấy chục tờ báo và tạp chí mà mình sưu tầm được.
Kiếp này, bởi vì bạn học Hồ được Tô Bình Nam đầu tư nên làm nghiêm túc cẩn thận hơn nhiều, cố gắng điều tra đạt tới mức độ chân thực, vì vậy tiến độ của bảng danh sách này rất chậm. Đúng lúc này, hắn nhận được cuộc gọi từ Tô Bình Nam.
"Hải Quảng Đại sắp lên trời rồi, ngươi cho bọn hắn vị trí số một đi. Trò này đủ lớn thì có thể hot rần rần."
Đây là câu nói đầu tiên của Tô Bình Nam trong điện thoại.
Từ bảng xếp hạng phú hào của Hồ Nhuận ở kiếp trước cũng đủ thấy tên này có đức hạnh gì. Tô Bình Nam vừa ra lệnh, Hồ Nhuận lập tức đồng ý xông pha.
Câu nói thứ hai của Tô Bình Nam là: "Còn lại phải chân thực, nhưng ta cần một người xuất hiện ở vị trí thứ mười."
Lúc này Lưu Đường hùng tâm hừng hực vẫn chưa biết tên tuổi của mình sắp nổi tiếng toàn Hạ quốc.
"Gặp thì quang minh chính đại mà gặp, hẹn thì quang minh chính đại mà hẹn."
Tô Bình Nam đã quen bá đạo, nói với Lục Viễn như vậy.
Tô Bình Nam nói một thì Lục Viễn tuyệt đối không làm hai.
Tô Bình Nam nói phải quang minh chính đại, vậy thì Lục Viễn sẽ làm đến mức độ cao nhất.
Bản công văn Lưu Đường mong ngóng vừa phát ra, hắn lập tức vội vàng đến thẳng Lâm Hải. Vốn dĩ hắn còn muốn mang theo nhiều thuộc hạ để đảm bảo an toàn, nhưng đành từ bỏ ý định bởi một câu nói của Mộ Dung Thanh Thanh.
"Ta nhận tiền, ngươi mời phật. Nếu bọn hắn dám động vào ngươi thì ngươi sẽ thấy thế nào là Hải Đông Thanh vô địch."
Khi nói câu này, Mộ Dung Thanh Thanh nở nụ cười rạng rỡ hiếm thấy nhưng lại sắc bén như dao.
Lưu Đường nhìn Mộ Dung Thanh Thanh, cuối cùng vẫn đồng ý, chỉ dẫn theo vài người ít ỏi. Không phải là hắn không tin Mộ Dung Thanh Thanh, mà là lần này hắn phải bỏ ra một khoản tiền lớn nhưng chỉ mời được hai người.
Hắn không hề nghi ngờ thực lực của Mộ Dung Thanh Thanh có danh Đấu Chiến Thắng Phật.
Giang hồ không tin hư danh, có thể nổi tiếng như vậy mà vẫn sống tốt thì tuyệt đối không đơn giản.
Nhưng đồng bọn của Mộ Dung Thanh Thanh thì hắn quan sát từ đầu đến chân cũng không nhìn ra chỗ nào đáng giá một trăm vạn.
Lưu Đường trả cho Hải Đông Thanh hai trăm vạn, trong đó một trăm vạn là giá thuê Mộ Dung Thanh Thanh, một trăm vạn còn lại là phí thuê những người khác trong Hải Đông Thanh ra tay, không ngờ người đến lại là một lão đầu tử lọm khọm.
Lão đầu tử cũng họ Lưu, trông không lớn tuổi nhưng lưng hơi gù, răng rụng gần hết.
Mỗi bữa cơm lão đầu đều ăn rất chậm, nhìn như có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Lưu Đường phải quay đầu đi, nếu không hắn chỉ hận không thể xông lên ăn mấy ngụm giúp lão đầu.
Tám giờ tối một đoàn người với năm chiếc xe đến Lâm Hải, còn chưa vào trong Lưu Đường đã trông thấy hơn mười chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở hai bên đường quốc lộ, mười mấy hán tử mặc vest đen thêu rồng Hạ quốc trên cổ áo cung kính đứng bên cạnh xe.
Mộ Dung Thanh Thanh cũng nhìn thấy tình hình phía trước, lập tức gật đầu với Lưu lão đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, Lưu Đường cảm thấy mình tuyệt đối không phí tiền.
Lão đầu không răng biến thành một con báo, ánh mắt sắc bén như có thể giết người, cấp tốc che chắn cho Lưu Đường.
Lưu Đường bị đè lên người, ánh mắt chợt đông cứng lại. Lão đầu đè tay phải lên hông, bởi vì động tác này nên hắn trông thấy báng súng màu đen.
"Súng ngắn!"
Lưu Đường nhận ra đạo cụ thường gặp trong các bộ phim kháng Nhật, không ngờ những người này lại hung hãn như thế. Điều này giúp ông chủ Lưu yên tâm hơn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rét lạnh.