"Dừng xe."
Giọng điệu nói chuyện của Mộ Dung Thanh Thanh khôi phục như thường. Lưu Đường nhận thấy Lưu lão đầu lập tức thả lỏng, lại biến thành dáng vẻ già nua sắp bất động kia.
"Hồng Bào ca biết hôm nay Mộ Dung đương gia đến, cho nên cố ý gửi lời mời. Biết Mộ Dung đương gia thích hút thuốc, hắn cố ý bảo ta tặng thuốc cho đương gia."
Lục Viễn rất cung kính đưa hộp xì gà gỗ bằng hai tay cho Mộ Dung Thanh Thanh - người tự động đứng bên cạnh Lưu Đường sau khi xuống xe.
Về phần Lưu Đường đứng ngay trước mặt, hắn chẳng thèm liếc mắt lấy một lần.
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn Lưu Đường hoảng sợ ra mặt, sau đó nhận hộp gỗ và mở ra trước mặt mọi người, còn cố ý cho Lưu Đường nhìn bên trong rồi mới lấy ra một điếu.
Lục Viễn lập tức lấy dao cắt ra cắt đuôi xì gà cho Mộ Dung Thanh Thanh rồi mới lùi lại.
Sau khi Tô Bình Nam thích xì gà, mấy người luôn đi theo hắn đều có thói quen mang dao cắt nhằm phục vụ Tô Bình Nam tốt hơn.
"Hương vị hiếm có."
Một nữ tử áo đỏ ung dung phun mây nhả khói giữa một đám hán tử bưu hãn, cảnh tượng hiếm gặp này khiến không ít xe cộ đi qua cố ý giảm tốc độ. Nhưng khi trông thấy cổ áo của đám Lục Viễn, bọn hắn đều tăng tốc ngay lập tức cứ như có chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra.
Thời buổi này ở Lâm Hải, những người có thể lái ô tô đa phần đều là hán tử làm ăn trên biển. Cẩm Tú như mặt trời ban trưa, bóp nghẹt yết hầu của tất cả mọi người, bọn hắn nào dám thò vào vũng nước đục này.
"Hiện tại ta là nhân viên của Khai thác mỏ Đường Lâm, ông chủ không đi thì ta đi sao được?"
Mộ Dung Thanh Thanh vừa nở nụ cười yêu kiều vừa nhìn Lưu Đường lo mình sẽ trở mặt.
"Chúng ta cùng đi."
Lưu Đường bỗng xen lời, vẻ mặt kiên định, hoàn toàn không còn dáng vẻ sợ hãi lúc nãy. Có thể thấy người có thể xông pha ngang ngược ở thời đại này đều không phải là nhân vật đơn giản.
Lưu Đường đưa ra quyết định này là vì thứ trên người Lưu lão đầu đã tiếp thêm can đảm cho hắn, đồng thời tận sâu đáy lòng hắn vẫn muốn nói chuyện thẳng thắn với Tô Bình Nam, như vậy thì mọi người đều có lợi.
Mộ Dung Thanh Thanh vừa vào phòng VIP đã nhận ra người kia là Tô Bình Nam, Hải Đông Thanh có thể thuận buồm xuôi gió là nhờ phương diện thu thập tài liệu rất tỉ mỉ.
"Ngồi đi!"
Tô Bình Nam không dùng chữ "mời". Hắn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thanh Thanh, trong mắt hắn Lưu Đường và Vương Lâm chỉ là không khí. So với thời không kia, hiện giờ nữ nhân luôn mặc đồ đỏ này trẻ hơn nhiều, trên mặt vẫn chưa có nét tang thương.
"Xì gà rất ngon."
Mộ Dung Thanh Thanh cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống liền giơ điếu xì gà trong tay lên.
"Thiết nghĩ ta không cần tự giới thiệu nữa. Với cách làm của Hải Đông Thanh, có lẽ ta cao bao nhiêu, đi vệ sinh mấy lần các ngươi đều đã điều tra tường tận."
Tô Bình Nam híp mắt, phun ra một ngụm khói nồng nặc rồi chậm rãi cất lời.
"Không cặn kẽ đến vậy."
Mộ Dung Thanh Thanh trả lời với vẻ vân đạm phong khinh: "Kẻ sắp chết trong tay Hải Đông Thanh, chúng ta mới bỏ công bỏ sức như thế. Mà hiện tại ta là vệ sĩ của Lưu tổng chứ không phải làm ông chủ."
"Ồ."
Tô Bình Nam bình tĩnh đáp lời, sau đó ra hiệu cho Đỗ Cửu đưa thức ăn lên. Giọng hắn rất lạnh lùng, song mặt mày vẫn tươi cười: "Nếu có cơ hội thì các ngươi có thể thử bỏ công bỏ sức xem sao."
Lưu Đường hắng giọng mấy tiếng. Hai con khủng long bạo chúa gặp nhau, lời lẽ như dao; còn hắn chỉ như một kẻ ngoài cuộc: "Tô tổng, thật ra chúng ta có thể bàn bạc. Ngươi nhường lại khu nuôi trồng, Khai thác mỏ Đường Lâm chúng ta có thể bồi thường tương ứng."
"Vậy sao?"
Lần đầu tiên Tô Bình Nam nhìn thẳng vào Lưu Đường, ánh mắt vừa sắc bén vừa lạnh lùng: "Nếu ta không chịu thì sao?"
Lưu Đường bị khí thế của Tô Bình Nam đè ép đến độ không nói nên lời, bèn bưng ly trà trước mặt lên để che giấu tâm trạng hoảng loạn.
"Hồng Bào, ngươi gióng trống khua chiêng mời ta đến đây là để thị uy với ta đấy à?"
Mộ Dung Thanh Thanh lên tiếng, xé rách lớp ngụy trang ngây thơ hồn nhiên trên gương mặt thoát tục tinh xảo. Nàng cũng dùng ánh mắt sắc như dao đón ánh mắt bức người của Tô Bình Nam.
Bỗng nhiên Tô Bình Nam thu lại toàn bộ lệ khí trên người, ánh mắt cũng trở nên bình tĩnh, giống như biến thành một người khác.
"Có thể nói Hải Đông Thanh cũng là một truyền kỳ, boss lớn của Hải Đông Thanh tới, đương nhiên là ta phải nâng ly chào đón."
Tô Bình Nam không đợi Mộ Dung Thanh Thanh từ chối mà nói tiếp: "Hôm nay uống rượu vang, với tửu lượng của bà chủ Mộ Dung và Di Lặc Phật Gia, uống một chút cũng không ảnh hưởng tới tốc độ ra tay của các vị."
Một câu nói bình thường vừa thốt ra, Lưu Đường phát hiện Mộ Dung Thanh Thanh và Lưu lão đầu lập tức biến sắc.
Mộ Dung Thanh Thanh khẽ híp mắt nhìn Tô Bình Nam với hàm ý sâu xa, còn Lưu lão đầu thì từ từ thẳng lưng, tay phải đặt bên hông.
"Ngươi biết biệt danh này từ đâu?"
Tô Bình Nam cười khẽ: "Điều tra nội tình của Hải Đông Thanh thì có gì khó."
Mộ Dung Thanh Thanh và Tô Bình Nam nhìn nhau, một người ánh mắt sắc bén như dao, một người ánh mắt u ám như rắn độc.