"Tại sao lại nhìn ta như vậy?"
Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.
"Bởi vì ngươi đẹp cho nên nhìn ngươi thêm."
Ánh mắt Tô Bình Nam khôi phục lại vẻ cao ngạo và lạnh lùng vốn có.
"Ngươi là người đầu tiên dám nhận xét thẳng thắn về ta như vậy."
Mộ Dung Thanh Thanh khẽ cắn môi nở nụ cười: "Cảm giác được người khác khen ngợi trước mặt rất tuyệt. Về phần tại sao ngươi biết chuyện Di Lặc Phật, ta nghĩ mình sẽ điều tra ra thôi."
"Vậy sao?"
Tô Bình Nam nhếch môi nở nụ cười quái dị. Hắn biết nội tình của Hải Đông Thanh là nhờ mấy lời kể của Tô Định Bắc, hắn rất muốn nhìn xem sau khi trở về Mộ Dung Thanh Thanh sẽ điều tra ra kết quả gì.
Lưu Đường phát hiện mình đến đây bàn chuyện là một sự lựa chọn sai lầm. Qua mấy phút vừa rồi, hắn nhận thấy bất kể tên Tô Bình Nam này giàu cỡ nào, sự nghiệp lớn bao nhiêu, địa vị cao đến mấy thì bản chất cũng chỉ là tên thổ phỉ.
Chỉ cần chạm đến lợi ích của hắn thì bản tính hung hãn sẽ bộc phát. Nếu không phải lợi nhuận quá lớn, đâm lao đành phải theo lao thì chưa chắc hắn đã muốn lấy cứng chọi cứng với tên này.
Thức ăn lên bàn.
Người bưng mâm vào là ông chủ. Không còn cách nào khác, nữ nhân nhân viên phục vụ đều sợ nhũn chân, hắn đành phải đích thân ra trận.
Ông chủ cũng hoảng lắm chứ, cả nhà hàng đều được bao trọn, tiền không ít nhưng ông chủ chẳng vui nổi. Suýt thì hắn bị thế trận hôm nay dọa chết khiếp, làm gì còn tâm trạng vui vẻ. Hơn mười chiếc xe dưới lầu phân biệt rõ ràng, mấy chục hán tử mạnh mẽ đứng nghiêm trong nhà hàng. Coi tình hình này thì có vẻ như nếu thật sự nảy sinh xung đột, nhà hàng có thể tiếp tục mở cửa hay không vẫn là một câu hỏi chưa có lời đáp.
Đến khi ông chủ bủn rủn tay chân đi ra ngoài, Tô Bình Nam cất lời: "Ta thích tiên lễ hậu binh. Trước khi ăn cơm, ta sẽ trao đổi điều kiện với hai vị trước, nếu các ngươi thỏa mãn yêu cầu của ta thì sau này chúng ta làm bạn. Nếu các ngươi không hài lòng thì sau này ai đi đường nấy, hai bên tự dùng cách của mình là được."
Rốt cuộc cũng đi vào chuyện chính, Mộ Dung Thanh Thanh và Lưu Đường đều lộ vẻ nghiêm túc.
"Ông chủ Lưu, hẳn là ngươi cũng biết ta là người thế nào. Bây giờ ngươi rút lui, ta thu mua Khai thác mỏ Đường Lâm với giá cao hơn năm phần trăm. Mấy năm nay ngươi kiếm được không ít, hơn nữa với số tiền này, ngươi có thể sống thoải mái ở bất cứ nơi đâu trên thế giới."
Tô Bình Nam giơ tay chặn lời Lưu Đường: "Ta chưa nói xong, ngươi đừng xen lời."
Lưu Đường bị khí thế của Tô Bình Nam áp đảo, chỉ lạnh lùng cười một tiếng song cũng không nói tiếp.
"Về phần bà chủ Mộ Dung và Hải Đông Thanh, ta có thể nói thật không?"
Mộ Dung Thanh Thanh vừa lắc ly rượu vang vừa gật đầu.
"Không còn giang hồ nữa, không thể đâm thuê chém mướn cả đời. Chắc hẳn mấy năm qua Hải Đông Thanh cũng đang cố gắng khai phá tài nguyên mới, như vậy..."
Tô Bình Nam chìa tay.
Đỗ Cửu ở bên cạnh lập tức đi tới đưa cho hắn điếu xì gà đã cắt sẵn. Tô Bình Nam bỗng rít vài hơi rồi nhả khói, tiếp đó mới lên tiếng: "Chuyện thiên hạ nói tới nói lui cũng chỉ vì lợi ích mà thôi. Bà chủ Mộ Dung ra giá đi, Cẩm Tú thu mua Hải Đông Thanh dùng cho nghiệp vụ chuyên khai phá ở nước ngoài."
Nhờ Tô Định Bắc ở thời không kia mà Tô Bình Nam rất hiểu tập đoàn Hải Đông Thanh.
Đám người này dùng thủ đoạn dũng mãnh, liều mạng đánh cược mà đặt chân trong giang hồ. Nhưng theo sự thay đổi của thời đại và sự phát triển của Hạ quốc, bọn hắn ngày càng gian nan.
Bọn hắn gây thù chuốc oán khắp nơi, hở ra là lấy mạng người. Thật ra trong số đó có không ít người có giá trị vũ lực đủ để làm Hồng Côn, thậm chí có mấy người xuất sắc đủ tư cách làm Song Hoa. Tuy nhiên, nói đến kiếm tiền thì chẳng ai có khả năng.
Nếu theo quỹ đạo ở kiếp trước thì ba năm sau, cũng tức là năm thứ mười Mộ Dung Thanh Thanh làm thủ lĩnh đại tỷ, cuối cùng tập đoàn này sụp đổ vì nguyên nhân kinh tế. Đến lúc đó, Hải Đông Thanh - tổ chức cuối cùng của Hạ quốc, cũng là tổ chức hung ác nhất - trở thành danh từ chìm trong lịch sử.
Nguyên nhân là do tiền. Năng lực kiếm tiền của Mộ Dung Thanh Thanh tỉ lệ nghịch với sự bưu hãn của nàng.
Không chỉ là nàng mà đại đa số người trong Hải Đông Thanh đều là đức hạnh này.
Không muốn bán đi mạng sống quý giá nhất nhưng lại muốn kiếm tiền thù lao thì đương nhiên sẽ bỏ đi, còn lại một đám người hung hãn như sói.
Những người này đều là sát thần. Bọn hắn không có sở trường đặc biệt gì, bèn dứt khoát ra khơi kiếm sống, không ngờ lại dựa vào phong cách bán mạng mà có chỗ đứng ở vùng biển Đông Nam. Nhưng bọn hắn lộ diện hơi trễ, Bổng Tử và Hắc Tử Môn đã kiếm tiền đầy túi, cho nên vẫn luôn sinh tồn trong kẽ hở.
"Thu mua Hải Đông Thanh?"
Mộ Dung Thanh Thanh cười gằn: "E là ngươi không trả nổi."
Tô Bình Nam rất bất mãn vì Mộ Dung Thanh Thanh xen ngang, ánh mắt nhìn nàng lập tức biến thành lưỡi dao sắc bén.
Mộ Dung Thanh Thanh bị khí thế bất chợt của Tô Bình Nam nghiền ép, hiếm khi lộ dáng vẻ đỏ mặt của tiểu cô nương, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại lạnh như băng.
Tô Bình Nam nhìn Lưu Đường, lời lẽ trắng trợn: "Nếu ta đoán không nhầm thì ông chủ Lưu thỉnh phật đúng không?"
Lưu Đường nhìn hông của Lưu lão đầu, nổi lòng ác độc. Hắn gật đầu.
"Ngươi bị lừa rồi."
Tô Bình Nam thốt ra một tràng kinh người: "Hải Đông Thanh ở Hải Châu có ba vị phật chiếu vạn sinh. Đấu Chiến Thắng Phật giết người, Tiếu Diện Di Lặc Phật thu dọn chiến trường, Địa Tạng Bồ Tát giải quyết hậu quả."
Tô Bình Nam nói ra một câu, sắc mặt Mộ Dung Thanh Thanh lại lạnh hơn một phần. Sau khi hắn nói hết ba câu, sắc mặt Mộ Dung Thanh Thanh đã biến thành xanh mét.
"Chắc hẳn không có ai muốn làm Địa Tạng Bồ Tát, Di Lặc lão gia đã tuổi này còn phải ra tay. Từ đó có thể thấy Hải Đông Thanh các ngươi không có ai muốn nhận cung phụng."