Rầm!
Thức ăn văng tứ tung, Lưu lão đầu như một con báo chui lên bàn. Lưu Đường cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó đã thấy Lưu lão đầu nửa ngồi nửa quỳ trên bàn, chĩa thẳng thứ khiến Lưu Đường yên tâm vào Tô Bình Nam.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ngươi lại biết những chuyện này? Nội ứng là kẻ nào?"
Lưu lão hán gắn bó với Hải Đông Thanh cả đời, tình cảm như đã hòa cùng một thể với Hải Đông Thanh.
Hắn biết những chuyện này đều là tuyệt mật. Người của thế hệ trước suy tàn, tiểu bối của Hải Đông Thanh không có mấy người biết, vậy mà tên bá vương Thiên Nam lại rõ tường tận. Hắn cảm thấy nguyên nhân chỉ có một, đó là Cẩm Tú đã mua chuộc được lão nhân trong Hải Đông Thanh.
Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh, thậm chí còn bĩu môi khinh bỉ: "Ta chỉ là người làm ăn."
Hắn rít sâu một hơi xì gà, phun ra một ngụm khói, sau đó nhìn Lưu lão đầu bằng ánh mắt không hề sợ hãi: "Lớn tuổi rồi mà chẳng có quy củ gì cả. Ngươi chĩa súng vào ta như vậy đã nghĩ tới hậu quả hay chưa?"
Đám Đỗ Cửu lập tức bước tới chắn trước người Tô Bình Nam, nhìn Lưu lão đầu bằng ánh mắt hung ác như sói.
Tô Bình Nam quát lên ra lệnh cho bọn hắn dừng lại, bảo thuộc hạ lùi ra đằng sau. Hắn nhìn Mộ Dung Thanh Thanh, giọng điệu rất chân thành: "Giang hồ không còn nữa, đây là kết cục của các ngươi."
Mộ Dung Thanh Thanh lắc đầu với Lưu lão đầu. Sắc mặt Lưu lão đầu không thay đổi, dùng giọng già nua nói với Tô Bình Nam vẫn ung dung hút xì gà: "Tiểu tử này được đấy!"
Lưu lão đầu nhảy xuống bàn, lại biến thành dáng vẻ lọm khom kia.
"Tuổi này rồi mà tay không run, hiếm thấy!"
Tô Bình Nam nói xong lại nhìn Mộ Dung Thanh Thanh chằm chằm: "Lúc nãy người của ngươi chĩa súng vào ta, nếu ngươi đáp ứng điều kiện của ta thì ta sẽ không truy cứu chuyện này."
Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Tô Bình Nam: "Ngươi sẽ thấy thực lực của chúng ta."
Tô Bình Nam gật đầu rồi đứng dậy: "Ta hiểu rồi. Ý của ông chủ Lưu thế nào?"
Lưu Đường lắc đầu: "Tô tổng, thật ra chúng ta có thể cùng hợp tác kiếm lời, ngươi từ bỏ Thủy sản Cẩm Tú, ta có thể làm chủ cho ngươi nhập cổ phần, lợi nhuận chưa chắc đã ít."
Tô Bình Nam không trả lời, ra hiệu cho Lục Viễn rót rượu: "Ta đã nói xong, các ngươi phản đối. Cạn ly này, về sau đừng ai trách ai."
Ly thủy tinh lấp lánh trong suốt, rượu trong ly đỏ như máu. Tô Bình Nam ngửa đầu uống cạn, sau đó sải bước đi ra ngoài không quay đầu lại.
Tiệc rượu tan rã trong không vui.
Lưu lão đầu xuyên qua cửa sổ tầng ba nhìn mười mấy chiếc xe việt dã ngay ngắn rời đi, sau đó nhìn Mộ Dung Thanh Thanh: "Nha đầu, có cần đi theo diệt gọn không?"
Lão đầu tử không còn dáng vẻ già nua, mắt sáng kinh người.
Mộ Dung Thanh Thanh lắc đầu, đối phương điều tra Hải Đông Thanh tường tận như vậy, mình chỉ có hai người đi theo rất dễ sẽ xảy ra chuyện.
Hiện giờ vấn đề nàng quan tâm nhất là kẻ nào trong Hải Đông Thanh đang bắt tay với Tô Bình Nam, lại có người tơ tưởng đến con khỉ trên hình xăm ở lưng nàng sao?
Lưu Đường nhìn Vương Lâm và nói: "Ngươi nói xem chúng ta đã lấy được mọi thứ, tại sao hắn lại tỏ vẻ đã có tính toán như thế? Nhược điểm của chúng ta nằm ở đâu?"
Vương Lâm cũng đang trầm tư suy nghĩ, dáng vẻ của Tô Bình Nam không giống giả vờ.
Tuy người này rồng bay hổ bước, nhưng thật sự là nhân vật bá vương, hẳn là có chỗ dựa. Nhưng bây giờ tên đã lên dây, chỉ có thể đánh cược một trận.
...
Trên xe, Tô Bình Nam đọc tài liệu. Khoảng mấy phút sau, Lục Viễn nhận một cuộc gọi, nói vài câu rồi cúp máy, sau đó báo cáo với Tô Bình Nam: "Hai vị phật kia không ra ngoài, kế hoạch hủy bỏ."
Tô Bình Nam không ngẩng đầu lên: "Ta đã bảo là vô dụng mà, nữ nhân kia rất thông minh."
"Nghiền chết con kiến chẳng có ý nghĩa gì, để xem bọn hắn có thể chống đỡ tổ chức này được bao lâu.”
Tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam đã bắt đầu hành động.
Hôm sau là ngày hai mươi tám tháng sáu.
Ngày đại hung, kỵ kết hôn tang hiếu, mọi việc không thuận lợi.
Thủ tục đăng ký thành lập Liên minh thủy sản Cẩm Tú được phúc đáp nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.
Lưu Đường đến nơi thì thấy Vương Lâm mặt cau mày có, đang định lên tiếng thì Vương Lâm ném một tờ báo sang.
"Liên minh thủy sản Cẩm Tú dẫn dắt đông đảo người Lâm Hải cùng làm giàu, liên minh thủy sản được thành lập sẽ kéo theo một số hộ nuôi trồng."
Lưu Đường đặt tờ báo xuống, hỏi: "Tô Bình Nam có ý gì?"
Vương Lâm vuốt cằm: "Ràng buộc. Nếu thành lập liên minh thủy sản thì với năng lực vận tải trên biển của Cẩm Tú, sắp tới lợi ích của hơn vạn ngư dân sẽ gắn liền với bọn hắn."
Lưu Đường ngạc nhiên.
"Không chỉ vậy, liên minh thủy sản thành lập thì khu nuôi trồng sẽ mở rộng gấp đôi, rất nhiều hải vực là của tư nhân nhận thầu, chúng ta không có quyền đi vào khảo sát. Hắn muốn phá tuyến đường của chúng ta."
Vương Lâm nói tiếp: "Thủ đoạn thương nghiệp của tên này chẳng kém thân phận khác của hắn là bao."
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Lưu Đường hỏi.
"Đấu tốc độ, để xem chúng ta cắm rễ trước hay là hắn thu được nhân tâm trước."
Vương Lâm hưng phấn ra mặt: "Lần đầu tiên có thể đi vào vùng biển của Cẩm Tú hay không, đây là điểm mấu chốt của chúng ta. Ta biết, Tô Bình Nam cũng biết."
Lưu Đường bật cười: "Vậy thì để xem Cẩm Tú hùng cứ Thiên Nam ác, hay là Hải Đông Thanh suôn sẻ mọi bề ác. Kiểu gì cũng phải có kết cục."
Vương Lâm gật đầu, lúc ra đến cửa thì Lưu Đường kéo hắn lại.
"Sau hôm nay sẽ hành động quyết tuyệt, mọi người không còn đường lui. Đây là đồ ta cho ngươi."
Một túi tài liệu bằng giấy, Vương Lâm mở ra xem thì thấy bên trong là hồ sơ của một người có thân phận y như hắn.
"Ở đất nước Kanguru có thành công hay không, chúng ta đều có chuẩn bị."
Lưu Đường mỉm cười nói.
...