"Làm việc thì phải phân tích cặn kẽ. Công ty Đường Lâm không ngay thẳng như vậy đâu, hắn đi ban ngành chuyên môn chứ không phải phủ thái thú."
Tô Bình Nam đứng ở đầu thuyền, ngoảnh lại nói với Lục Viễn.
"Làm người rêu rao và làm việc khiêm tốn đều có chung một đạo lý. Ngày hôm nay, nếu bọn hắn tiến vào đặt máy móc thì có thể kiện cáo."
"Tiếp theo phải xem người cầm bút. Ta muốn dùng tàu đánh cá đè chết Đường Lâm..."
"Về phần Hải Đông Thanh."
Tô Bình Nam nhìn vầng thái dương màu vang đang dần dần lên cao, thái độ tràn đầy khinh miệt.
"Nơi có Cẩm Tú sẽ không có giang hồ, chỉ có quy tắc của Cẩm Tú."
Đám Lục Viễn khom lưng, ánh mắt Tô Bình Nam đều cuồng nhiệt và tin tưởng. Đây là sự tin tưởng và thần phục mà Tô Bình Nam dẫn dắt Cẩm Tú thuận buồm xuôi gió trong mấy năm nay mang lại.
Phủ thái thú.
Nghiêm thái thú nghiêm mặt, hai phần tài liệu đặt trước mặt hắn.
Một phần là báo cáo của công ty Đường Lâm liên quan đến việc mở rộng xí nghiệp Khai thác mỏ Lâm Hải, lợi nhuận hàng năm lên tới một tỉ. Phần còn lại là báo cáo tập đoàn Cẩm Tú dẫn dắt ngư dân địa phương cùng phát triển, dự tính trong vòng năm năm Liên minh thủy sản Cẩm Tú sẽ đạt quy mô lợi nhuận lên tới mười tỉ một năm, đồng thời kéo theo nền kinh tế địa phương có thể tăng trưởng liên tục.
Hai phần báo cáo, một vùng biển.
...
Cố Thanh Vân khoanh tay: "Ta không cần biết thư ký Lâm dùng cách gì, chỉ cần để cho Nghiêm thái thú nhìn thấy thứ này là được.”
Nói đến đây, Cố Thanh Vân nghiêm túc chuyển lời: "Tô Bình Nam nói hắn nợ ngươi một ân tình lớn."
Lâm Thư Viễn có thể lên đến vị trí này, đương nhiên là người cực kỳ cẩn thận. Mặc dù quan hệ giữa hắn và Cố Thanh Vân không tệ, nhưng bảo hắn nhúng tay vào chuyện này thì còn phải cân nhắc kỹ càng.
Sau một hồi do dự, Lâm Thư Viễn nhận đồ xem lướt qua, tức thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Một phần tài liệu mỏng, tiêu đề bên trên được đánh máy bằng thể chữ in màu đen. Đất hiếm nặng, vũ khí sắc bén của quốc gia.
Hắn lật xem vài trang, sau đó ngẩng đầu hỏi.
"Những gì viết trong này đều là thật ư? Thứ này quan trọng như vậy sao?"
Cố Thanh Vân gật đầu, Tô Bình Nam cố ý lấy đồ từ đại học Thanh Mộc, chắc là không phải giả.
"Ta biết rồi, ta sẽ giúp ngươi việc này.”
Lâm Thư Viễn gật đầu, cán cân bắt đầu dần dần nghiêng về phía Cẩm Tú.
Khi Lâm Thư Viễn gật đầu, Hà Minh Kiên cũng cầm điện thoại gật đầu.
"Ta muốn trang đầu của tất cả các tờ báo chính thống ở Thiên Nam đều xuất hiện văn bản này, có vấn đề gì không?"
Khai thác mỏ dưới đáy biển gây ô nhiễm đại dương, ba vạn ngư dân Lâm Hải gào thét vì sinh tồn.
Truyền thông chính thống ở Thiên Nam đăng hình ảnh minh họa về tác hại của việc khai thác đất hiếm và sử dụng chúng để tinh luyện dược phẩm hóa chất, xem mà giật mình. Đòn tấn công đầu tiên của con tàu đánh cá do Tô Bình Nam điều khiển thành công như mong đợi.
Không sợ không biết hàng mà sợ bị so sánh hàng. Đối với hàng hóa cũng vậy, đối với nam nhân cũng vậy.
Ngay khi tập đoàn Cẩm Tú đang phát triển mạnh ở Lâm Hải, Mạnh Hiểu Hiểu lại có một buổi xem mắt trong một nhà hàng được xếp hạng sao ở Thiên Đô.
Lúc bắt đầu cuộc gặp gỡ này, đối phương thực sự đã lên kế hoạch ăn tối tại Cẩm Tú Sơn Trang. Nhưng Mạnh Hiểu Hiểu đã từ chối. Sau khi nhìn thấy Tô Bình Nam bị một cô gái kéo đi ở sân vận động lần trước, Mạnh Hiểu Hiểu đã đồng ý với người nhà sắp xếp lần xem mắt này.
Môn đăng hộ đối.
Đây là điều kiện gia đình cơ bản mà hai bên đặt ra cho cuộc gặp mặt này. Địa vị bên nhà trai và địa vị của cha Mạnh Hiểu Hiểu tương đương nhau, ba mẹ hai bên trao đổi với nhau mới có lần gặp mặt này.
Mạnh Hiểu Hiểu ưỡn thẳng vòng eo thon nhỏ. Khác với lần gặp Tô Bình Nam, lần này nàng không trang điểm mà để mặt mộc đến.
Làm người dẫn chương trình Thiên Đô thì nhan sắc dĩ nhiên phải xinh đẹp, cho nên mặc dù không trang điểm, nhà trai vẫn nhìn không chớp mắt, trong lòng yêu thích lạ kỳ.
Lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, trong khi vị Chiêm công tử này đang nhìn chằm chằm vào Mạnh Hiểu Hiểu, nàng cũng đang đánh giá đối phương.
Thật ra nàng cũng rất mong đợi thời điểm này, hy vọng có thể tìm được một nam nhân xuất sắc có thể khiến nàng quên đi Tô Bình Nam. Vừa gặp mặt, vị Chiêm công tử này quả là tuấn tú lịch sự, nói chuyện rất tao nhã. Sau một vài câu, ngay lập tức Mạnh Hiểu Hiểu chau mày.
Người này coi như là nhân sĩ thành công, sau khi từ chức xuống biển làm việc, sự nghiệp cũng coi như khá, nhưng cứ dăm ba câu là lại nhắc đến lời mẹ dặn.
Mạnh Hiểu Hiểu không biết rằng đời sau gọi loại người này là "con trai cưng của mẹ". Nếu so sánh, mùi vị nam tính của Tô Bình Nam khắc sâu trong xương khiến Mạnh Hiểu Hiểu cảm thấy nam nhân đối diện không phải là nam nhân, mà cùng lắm là một cậu bé chưa trưởng thành.
Mạnh Hiểu Hiểu muốn đứng dậy bỏ đi ngay lập tức, nhưng nàng vẫn coi trọng thể diện của ba mẹ, mà không bỏ đi thì chẳng khác nào đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.