Lúc này, một cuộc điện thoại của giám đốc Tưởng gọi tới đã cứu nàng.
"Tiểu Mạnh à, chuyện là như thế này. Có một cuộc phỏng vấn nói về tác hại của việc khai thác khoáng chất đối với sinh thái biển, ta muốn đưa vào chuyên mục của ngươi."
Giám đốc Tưởng rất lịch sự và nói chuyện hơi có ý muốn thương lượng. Mạnh Hiểu Hiểu đồng ý ngay lập tức mà không hề nghĩ đến những gì bên kia đang nói.
Lễ phép chào tạm biệt xong, Mạnh Hiểu Hiểu vội vã rời khỏi nhà hàng. Sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng gọi lại để xác nhận sự việc cụ thể.
Nội dung khiến nàng sững sờ: "Phỏng vấn Thủy sản Cẩm Tú?"
Lời của Mạnh Hiểu Hiểu hàm xúc mang ý nghĩa khác.
Giọng nói trong điện thoại vẫn truyền đến rõ ràng: "Đúng vậy, đến Thủy sản Cẩm Tú để thăm ngư dân, hợp tác với nhận xét của chuyên gia sẽ gây ra một cuộc thảo luận lớn hơn. Bây giờ ông chủ của tập đoàn Cẩm Tú là Tô Bình Nam cũng ở Lâm Hải. Hãy lắng nghe ý kiến hắn khi cần thiết. Ngươi cũng biết đó, Cẩm Tú hiện là khách hàng lớn của bộ phận quảng cáo của chúng ta."
Sau đó lời giám đốc Tưởng nói một chữ cũng không lọt vào lỗ tai của Mạnh Hiểu Hiểu, nàng đang nghĩ rằng mình sẽ gặp lại nam nhân khiến nàng sợ hãi nhưng lại mê muội một lần nữa.
Gió biển lồng lộng, hai con thuyền thăm dò khổng lồ đang cưỡi sóng tiến về phía trước.
"Phía trước là khu nuôi trồng thủy sản Cẩm Tú. Có thể đặt nền móng nơi này chính là chìa khóa thắng thua lần này."
Lưu Đường nghiêm mặt giải thích với Mộ Dung Thanh Thanh.
Hắn thực hiện một cuộc tấn công liều lĩnh, ngoài hai tàu thăm dò, hắn còn đưa thêm một số tàu săn cá voi. Trên mũi tàu có một chiếc đinh ba sáng sủa săn cá voi, vững chãi và đáng sợ.
Lưu Đường đứng thằng đón gió, lúc này mới lấy lại được một chút phong thái táo bạo của những năm trước.
"Ta không tin là Cẩm Tú còn có thể bắn đại bác được."
Đường hẹp gặp nhau, xem ai mới là kẻ gian ác.
Lưu Đường hạ quyết tâm chiến đấu với tập đoàn Cẩm Tú vốn nổi tiếng vô cùng bạo lực, rất hài lòng với hành động của mình. Hắn nhét một điếu thuốc vào miệng và ra hiệu cho mã tử giúp châm thuốc.
Đây là phong cách hân bắt chước Tô Bình Nam, bởi vì vào bữa tối hôm đó, hắn cảm thấy hành động đưa tay vẫy đàn em đưa cho một điếu xì gà của Tô Bình Nam thực sự rất khí phách.
Nếu không phải vì thiếu thời gian, không thể làm được một điếu xì gà, thì giờ này khắc này ông chủ Lưu tuyệt đối sẽ không hút thuốc lá.
Tuy nhiên, Lưu Đường đã lên kế hoạch mang theo một đống xì gà ngay khi quay trở lại. Bởi vì hắn cảm thấy thuốc lá bình thường quá phèn không thể thể hiện sự được khí phách của hắn.
Nhìn hành động của Lưu Đường, Mộ Dung Thanh Thanh một thân áo đỏ cười đến vui vẻ. Nàng lấy một điếu xì gà do Tô Bình Nam tặng ra, nhưng lại không có dụng cụ cắt.
Nhíu mày, Mộ Dung Thanh Thanh nhẹ nhàng xoay tay phải, đuôi điếu xì gà bị cắt ra, vết cắt vô cùng gọn gàng.
Vương Lâm nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Thanh, trong mắt hắn là trời xanh, mây trắng, biển lam, nữ nhân áo đỏ lộng lẫy vô song, diễm lệ không thể tả. Hắn cũng nhìn thấy động tác của Mộ Dung Thanh Thanh, trong lòng lập tức ớn lạnh.
Nhanh, nhanh quá! Hai tay Mộ Dung Thanh Thanh di chuyển nhanh đến mức Vương Lâm không thể nhìn rõ đối phương đã dùng cái gì để cắt điếu xì gà.
Nhưng Vương Lâm là một người thông minh. Nghĩ đến sự nghề nghiệp của đối phương, hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu trên đuôi điếu xì gà của đại tỷ Hải Đông Thanh.
"Mùi vị thật tuyệt."
Mộ Dung Thanh Thanh cười cười giơ điếu xì gà trong tay lên.
"Ừ"
Vương Lâm thành thật gật đầu. Hắn xuất thân là một nhà giáo, sau khi có tiền lại thích học đòi văn vẻ, cũng có nghiên cứu chút ít về xì gà: “Xì gà Cohiba phiên bản giới hạn đương nhiên là tốt rồi."
Mộ Dung Thanh Thanh biết đây là quân sư thân cận của Lưu Đường, nếu có thể được người này gọi là đắt, vậy chắc hẳn là không rẻ.
Nàng tò mò hỏi một câu: "Đắt lắm sao?"
Vương Lâm hiếm có cơ hội thể hiện bản thân trước nữ nhân mà mình ngưỡng mộ, suy nghĩ xong liền nói: "Đây là phiên bản giới hạn rất khó mua, chắc phải hơn ba mươi nghìn một hộp."
Mộ Dung Thanh Thanh sững sờ một hồi mới nói ra câu khiến Vương Lâm rùng mình.
"Điếu thuốc này đúng thật đắt quá, vậy mà lại là giá một cánh tay."
…
Hồ Nhuận gấp thật rồi, lần thứ hai Tô Bình Nam gọi điện thoại tới giọng điệu đã hơi lạnh lùng, mà cứ muốn kiểm tra một vấn đề nhỏ.
"Tăng ca, tăng ca."
Giọng của Hồ Nhuận hơi khàn vì gầm thét quá nhiều, có điều vẻ mặt hắn rất là phấn khích.
Trực giác đáng kinh ngạc của Hồ Nhuận mách bảo cho hắn rằng danh sách sắp được công bố này sẽ mang lại cho hắn sự giàu có và địa vị tột cùng.
Mặc dù hắn vẫn chưa biết sức mạnh bảng danh sách của mình, nhưng hắn đã dồn hết tâm huyết vào nó.
Trên bàn làm việc bằng gỗ nhãn của hắn có bảng danh sách đầu tiên của một trăm người giàu nhất Hạ quốc vừa được hoàn thành.
Top mười người giàu nhất Hạ quốc rất dễ thấy, và vị trí cuối cùng là tên của Lưu Đường thuộc công ty Khai thác mỏ Đường Lâm ở Bình Nguyên.
...
Lục Viễn đang nhìn ba người mà mình đã lựa chọn cẩn thận, mỗi người đều được coi là cao thủ, sau đó phân phát tài liệu trong tay cho mỗi người.
"Chờ cuộc gọi của ta, lúc ta cần những thứ này, ta muốn nó phải xuất hiện ở nơi nó nên xuất hiện."
Hắn vỗ vai mọi người: "Làm tốt lắm, cổ áo vest có thể thay đổi."
Ba người cúi đầu gật đầu, ánh mắt ai cũng nóng bỏng.