"Bùm bùm bùm bùm."
Cách đó không xa truyền đến vài tiếng động lớn, uy lực kinh người, thậm chí Lưu Đường cảm thấy tầng hai chỗ mình đang rung chuyển. Đây hẳn là chiến hạm đã nhận được báo cáo từ công ty Khai thác mỏ Đường Lâm đang quét mìn dẫn nổ.
Hai người nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu.
Một lúc lâu sau, Vương Lâm thở dài: "Người này thật sự là tàn nhẫn đến tận cốt tủy. Hôm nay không phải là bà chủ Mộ Dung nhắc nhở, có lẽ chúng ta đều chết rồi."
Hắn chưa nói xong, đôi mắt Lưu Đường đã ảm đạm. Lấy lòng đo lòng, hắn phục rồi. Ít nhất thì hắn không có gan làm một việc như vậy.
"Sự việc xử lý gọn gàng, sạch sẽ từ đầu đến cuối. Chúng ta không có chỗ để nói lý, lần này chúng ta gặp rắc rối lớn rồi."
Vương Lâm hai mắt tối sầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Lưu Đường đột ngột đứng lên, đi tới đi lui mấy bước, quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, hãy để cho Hải Đông Thanh ra tay."
Vừa nói, Lưu Đường vừa làm động tác cắt cổ họng.
Vương Lâm lắc đầu: "Mỗi lần ra ngoài Tô Bình Nam đều đi cùng mấy chục người, thanh thế lớn. Hải Đông Thanh là người, không phải thần."
Ngay lúc hai người đang nghiên cứu biện pháp đối phó, Mộ Dung Thanh Thanh mặc đồ đỏ đang đứng ở bờ biển, nhìn những con sóng khổng lồ do vụ nổ gây ra ở đằng xa, im lặng một hồi rồi quay đầu lại nói với lão Lưu: "Lão Di Lặc, ta đã xem thường người này rồi."
Lưu lão nhân gật đầu: "Những gì Hồng Bào nói ngày đó thực ra rất có lý. Không còn giang hồ nữa rồi. Nha đầu à, trong lòng chúng ta đều biết rõ ràng những thay đổi của Hải Đông Thanh trong những năm gần đây."
Mộ Dung Thanh Thanh không nói lời nào, ở một khía cạnh nào đó nàng cũng được coi là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Hải Đông Thanh vài năm nay có chín trợ lý, hình xăm con khỉ trên người nàng có tuổi còn sớm hơn tám người kia mười năm.
"Nhưng ta không có cách nào. Ta chỉ biết chơi với đao kiếm."
Mộ Dung Thanh Thanh khẽ nói. Từ bàn tay phải như ngọc của nàng lóe lên một con dao, dao tròn nhọn, thân dao rất cong, nhưng không có chuôi dao.
Theo cử động của những ngón tay nữ tử, con dao nhanh nhẹn như một con rắn trắng, uốn éo linh hoạt trên tay nàng. Đây là thói quen Mộ Dung Thanh Thanh thường dùng để làm cho bản thân đang phiền muộn bình tĩnh lại, thân đao lạnh lẽo sẽ khiến tâm trạng của nàng hồi phục bình tĩnh rất nhanh.
"Không có cũng không sao, dù sao cuối cùng thì nữ nhân cũng phải lập gia đình."
Lưu lão nhân cất tiếng, trong đôi mắt tràn đầy thấu suốt thế sự tang thương.
...
Phong cách hành sự của Tô Bình Nam là không làm gì cả hoặc làm triệt để. Ngay khi Lưu Đường bị mấy cái thủy lôi dọa cho rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, tập đoàn Cẩm Tú tiếp tục tấn công tới tấp.
Hồ Nhuận sợ hãi trước giọng điệu lạnh lùng trong cuộc điện thoại lần thứ hai của Tô Bình Nam. Hiện giờ danh sách này không được nhiều người biết đến, vị trí của hắn có thể bị thay thế bởi bất kỳ người da trắng phương Tây nào.
Người ta khi bị bứt quá thì chuyện gì cũng có thể làm được, Hồ Nhuận bạo phát sức chiến đấu kinh hoàng. Vì vậy, hắn đã giả danh tạp chí Forbes, cho ra lò danh sách gây chấn động "Những người giàu nhất ở Hạ quốc".
Không giống với người ở thời không kia, lần này ông chủ Hồ không cần đích thân điều hành các phương tiện truyền thông chính thống, nhân viên kinh doanh của bên sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú đã giúp hắn mang danh sách này càn quét khắp cả nước.
Vào thời điểm này, những thứ giải trí kiểu này thực sự rất hiếm, các phương tiện truyền thông cũng rất vui khi đăng tải những thứ này. Trong thời đại mà mức lương bình quân đầu người chỉ đạt hai trăm đồng, sức hấp dẫn của các tỷ phú đã dẫn đến chấn động lớn.
Đối với vài cái tên lớn trước đây, mọi người đã chuẩn bị sẵn trong lòng. Tại thời điểm này, cái tên Lưu Đường của công ty Khai thác mỏ Đường Lâm ở Bình Nguyên trong danh sách thấy có vẻ rất bất ngờ.
"Chính là lúc này."
Lục Viễn tươi cười cúp điện thoại.
Trương Bình là người gốc Bình Nguyên, sau khi tốt nghiệp đại học, hắn làm phóng viên cho tờ nhật báo Thịnh Kinh được vài năm, ẩn nhẫn chậm rãi xuất đầu trở thành chủ biên của mục tin tức thời sự.
Dốc sức làm việc vài năm, hắn biết rõ cuộc sống ở Thịnh Kinh không dễ dàng gì, vì vậy đã luôn quan tâm chiếu cố đến những người đồng hương của mình. Mấy ngày nay, học đệ mà hắn thường chăm sóc tìm gặp hắn nói rằng bạn đồng hương muốn cùng hắn ăn cơm, có một số việc cần hắn giúp đỡ cho nên hắn đã vui vẻ đồng ý.
Người đồng hương tìm hắn giúp đỡ họ Lương, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Cách ăn nói và cư xử của hắn rất hào sảng, vì vậy hai người nhanh chóng trở thành bạn bè. Sau khi giúp đỡ đối phương một việc cũng chẳng có gì lớn, đối phương lại cảm ơn rất nhiều, còn tặng hắn một bản sao bức tranh nổi tiếng của Lý Đại Thiên như một món quà cảm ơn.
Sau nhiều lần từ chối, Trương Bình vẫn nhận lấy. Điều hắn không biết là thứ mà những vị khách đưa cho hắn không phải là tranh sao chép mà là tranh thật.