Vào ngày hôm sau, sau khi danh sách trăm người giàu có gây chấn động được đưa ra, vị khách hào phóng và hào sảng kia lại mời Trương Bình ăn cơm lần nữa, nói rằng có chuyện quan trọng muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Hai người rất hợp nhau, buổi trưa nhàn hạ không có việc gì làm, Trương Bình đồng ý.
Người bạn đó chọn nhà hàng có vị trí tầng một gần cửa sổ có tầm nhìn rộng. Sau vài ly rượu, người bạn cùng quê họ Lương đẩy cho hắn một tập hồ sơ và một phong bì dày.
"Giúp ta việc này, ngày mai ta cần thứ này lên báo."
Người bạn mới quen này chất phác cười nói.
Khuôn mặt của Trương Bình sa sầm lại, hơi tức giận người bạn không biết điều.
Nhật báo Thịnh Kinh đánh giá rất nghiêm ngặt, đặc biệt là mục của hắn, làm sao hắn có thể tủy tiện đăng lung tung được.
Người bạn này cũng không vội, ra hiệu cho hắn mở ra xem.
Trương Bình mở ra, mới lật xem được vài trang thì lập tức dừng lại. Có gì đó bên trong khiến hắn kinh ngạc. Với kinh nghiệm xã hội phong phú, hắn biết rằng có những thứ tốt hơn là không nên biết, hắn không có ý định xem nữa.
"Người anh em họ Lương, ta không quan tâm ngươi làm sao có thứ này, cứ coi như không thấy. Ta còn có việc đi trước."
Nói xong Trương Bình nhặt áo khoác trên ghế rồi đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.
Hắn biết rất rõ sự nguy hiểm của người này.
Lưu Đường ở Bình Nguyên không phải là người bình thường, gần đây thậm chí hắn còn lọt vào danh sách những người giàu có, tài năng của hắn nghĩ là biết ngay. Mà người này lại có thể thu thập tài liệu đen của hắn một cách chi tiết như vậy, Trương Bình không thể tham gia nổi vào loại đấu tranh này. Hơn nữa, đối phương cố tình quen biết và tiếp cận hắn, ý đồ chính là cái này.
Đối phương lại nói một câu khiến hắn dừng lại.
"Một chủ biên làm việc chăm chỉ nhiều năm ở Thịnh Kinh, giúp đỡ đồng hương một việc thì lấy một bức tranh của Lý Đại Thiên, chuyện này có đủ nghiêm trọng để chúng ta nói chuyện đàng hoàng hay chưa?"
Trương Bình nén giận, quay đầu lại nói: "Bức tranh kia là giả, huống hồ ngươi cưỡng ép đưa cho ta."
Người bạn cười dịu dàng, làm động tác mời ngồi: "Mọi người không có ai ngốc cả. Nếu ta nói lời này, ngươi cho rằng nó có giả hay không."
Nói xong chỉ vào chiếc phong bì mà Trương Bình chưa chạm vào.
Trương Bình rất thông minh, khi nhìn thấy phong bì tài liệu đầu tiên, hắn biết rằng mình không được đụng vào phong bì thứ hai. Bên trong chắc chắn là một số lợi ích cho hắn mà thôi. Muốn chống lại cám dỗ thì nên tránh xa cám dỗ, đây là kinh nghiệm mà hắn đã trải qua từ khi còn nhỏ. Trương Bình vừa tỏ ý bất mãn vừa khịt mũi, giơ tay nhặt phong bì. Sau khi mở ra, bên trong có một số thứ liên quan đến chứng nhận và thẩm định về bức tranh.
"Ngươi đã mất bao nhiêu năm gầy dựng sự nghiệp? Mà một bức tranh này sẽ khiến người trở về như trước kia."
Giọng nói của người bạn thật bình thản, nhưng nghe như sấm bên tai Trương Bình.
"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
Trương Bình nhìn chằm chằm người trước mặt, nếu hắn đoán không lầm thì người này hẳn không phải họ Lương.
"Ta đã nói rồi, ngày mai hãy để nó xuất hiện trên báo, ta đảm bảo rằng tất cả những điều này đều là sự thật, không có một chút bịa đặt nào."
Lời nói của người này làm cho Trương Bình yên tâm một chút, nếu tính chân thực có thể bảo đảm, không phải là không có chỗ sống. Vào thời điểm mà danh sách tỷ phú đang làm chấn động dân chúng thì đây sẽ là một tin tức lớn.
"Nguồn gốc tin tức giải thích như thế nào?"
Trương Bình hỏi.
"Tất cả đều ở trong đó, chắc chắn đủ rồi. Hơn nữa việc này làm xong ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Bức tranh đó chính là thù lao."
Người ta nói rất chắc chắn.
Thấy Trương Bình còn đang lưỡng lự, người bạn họ Lương kia đột nhiên nói một câu không liên quan: "Ta đã gọi cho chị dâu trước khi ta đến. Ta đoán nàng sắp đến rồi."
Trương Bình dùng ánh mắt dữ tợn nhìn người trước mặt: "Ngươi có ý gì?"
"Biết tại sao ta lại chọn chỗ ngồi này không?"
Người bạn họ Lương chỉ tay về phía cửa sổ: "Nhìn xem, chị dâu đến rồi kìa."
Trương Bình nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên chính là vợ của hắn đang men theo con đường từ từ đi tới.
Vị khách đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi chậm rãi nói: “Hai phút nữa chị dâu sẽ đến vị trí đó.
Hắn chỉ tay và nói tiếp : “Sẽ có một chiếc xe ô tô bán tải màu xanh tông vào gốc cây bên cạnh do lạc tay lái và sượt qua chỗ chị dâu."
Trương Bình rùng mình, nhìn người trước mặt như ma quỷ.
"Rất nguy hiểm. Sau này đi đường nhất định phải cẩn thận. Hiện tại tai nạn giao thông xảy ra rất nhiều."
Người kia đứng dậy, dùng tay ấn vào vai Trương Bình như tay sắt, rồi từ từ quay đầu hắn lại.
"Nhìn rõ ràng rồi mới nhớ được."
…
"Văn Văn, tương lai sau này hãy nhớ rằng uy hiếp tốt nhất là không dùng hành động. Bởi vì một khi ngươi đã hành động mà không nhận được hiệu quả, người ta sẽ không còn sợ ngươi nữa."
Nói xong, Tô Bình Nam thoải mái tựa lưng vào chiếc ghế mềm mại của ông chủ, cả khuôn mặt chìm trong làn khói xì gà màu lam nhạt, nhìn không ra vẻ mặt của hắn.
Tô Văn Văn cúi người.