Vào ngày hôm sau, Trương Bình âm thầm kinh hãi khi nhìn thấy những tin tức tương tự trên một số tờ báo khác. Hắn ước tính rằng đã có không ít người đồng ý gặp người kia. Bây giờ hắn chỉ mong đối phương nói lời giữ lời, người có thế lực và lực lượng hành động như vậy chắc chắn không phải là người mà kẻ bé nhỏ như hắn có thể chống lại.
Nhưng từ đó về sau, người đó đã thực sự biến mất. Sau đó, trong một buổi tụ họp đồng hương, hắn giả vờ vô tình hỏi người học đệ đã giới thiệu hai người họ.
Gương mặt học đệ tỏ vẻ ngượng ngùng đáp: "Thực ra ta cũng không biết hắn quê ở đâu, tên gì. Ta chỉ là thu phí giới thiệu của người ta mà thôi."
Cảnh giới khác nhau, tầm nhìn cũng khác, thủ đoạn tự nhiên cũng không giống nhau.
Tô Bình Nam ở Thiên Nam tiếng tăm hung ác lẫy lừng, nhưng vẫn không ngăn cản được Lưu Đường nhòm ngó khối tài sản khổng lồ ẩn dưới đáy biển.
Theo quan điểm của Lưu Đường, ngoài sáng đôi bên đều có lý, mối quan hệ của hắn bốn phương thông suốt, đơn giản chỉ là mọi người đấu qua một trận. Trong bóng tối, được sự giúp đỡ của Hải Đông Thanh một trùm đâm thuê chém mướn, chắc hẳn cũng không thể nào thua được. Huống hồ hắn cũng là một cường hào ác bá ở Bình Nguyên nên hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng đòn phản công của Tô Bình An lại sắc bén như thế, từ phương diện khác mà trực tiếp cho hắn một đòn chí mạng như vậy,
"Con mẹ nó đây là cái gì?"
Lưu Đường mất bình tĩnh, tàn nhẫn vò nát tờ báo nói rằng mình là người giàu thứ mười ở Hạ quốc ném xuống đất.
Vương Lâm vừa bước vào cửa cũng không thèm liếc nhìn xuống đất, lúc nãy hắn đã biết rõ nội dung, trong lòng đang lo lắng chuyện gì đó trên một tờ báo khác.
"Có rất nhiều chuyện mà chúng ta làm không sạch sẽ. Nếu có tên trong danh sách, ngươi sẽ gặp phải họa lớn. Đi thôi, mọi thứ không thể làm khác nữa rồi."
Vừa nói, Vương Lâm vừa đưa một tờ báo khác cho Lưu Đường.
Nhật báo Thịnh Kinh trang thứ nhất: "Những tội ác ẩn sau khối tài sản kếch xù."
Tiêu đề in đậm cùng nội dung chi tiết bên trong khiến Lưu Đường giật mình, sau đó mặt đỏ bừng, đầy chật vật. Sự việc xảy ra quá đột ngột, có thể lấy đi bao nhiêu gia tài bạc triệu của hắn.
"Nếu bây giờ đi, cái mất đi là tiền, nếu không đi, cái mất đi là mạng. Người chọn đi.”
Vương Lâm lạnh lùng nói với người bạn đã thay đổi vận mệnh của mình.
"Chúng ta đã kết thúc rồi sao? Người ta chỉ lộ mặt có một lần, còn sau lưng chúng ta đã chuẩn bị nhiều như vậy mà chưa gì đã kết thúc."
Lưu Đường nói năng hơi lộn xộn.
"Thua có nghĩa là thua. Chúng ta cứ tưởng rằng bên kia chỉ là một con sói mạnh một chút, nhưng không ngờ người này lại thủ đoạn cao minh đến mức giống như một con ác long. Bây giờ vấn đề không còn là có đi hay không, mà là có đi được hay không."
Vương Lâm vẫn còn minh mẫn, có người ước hai người biến mất không dấu vết, nhưng Tô Bình Nam thì khác.
Tô Bình Nam là một kẻ kiêu hùng, hắn hiểu đạo lý giết một kính trăm. Hiện tại bên Bình Nguyên không cần phải lo, người có tâm sẽ cho bọn hắn thời gian phản ứng chạy trốn. Mà bây giờ sợ nhất là bọn hắn không thể rời khỏi Lâm Hải.
Lưu Đường cũng xem là một kẻ tàn nhẫn, hắn nhanh chóng phản ứng lại, nghe Vương Lâm lo lắng, hắn lập tức nói: "Hải Đông Thanh thu của ta hai trăm vạn, bảo vệ ta ra khỏi Lâm Hải cũng không có vấn đề gì. Bây giờ đại cục đã định, Tô Bình Nam chắc chắn sẽ không đối đầu trực diện với Hải Đông Thanh."
Vương Lâm thở dài: "Mặc dù không đoán được hắn sẽ làm gì, nhưng ta biết chắc hẳn không đơn giản như vậy."
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn Lưu Đường tràn đầy vô lực trước mặt, gật gật đầu.
"Nếu như Hồng Bào muốn đụng vào ngươi, ta đã thu tiền của ngươi rồi thì đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi."
Nàng không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, bản thân mình cũng chưa nhìn đến người kia ra tay như thế nào, Lưu Đường liền biến thành chó nhà có tang.
"Giang hồ không còn nữa rồi."
Vẻ mặt khinh thường của Tô Bình Nam vào đêm hôm đó lại hiện lên, Mộ Dung Thanh Thanh cười lạnh lùng lắc lắc đầu, đánh bay ký ức này ra khỏi tâm trí.
"Thứ mà Hải Đông Thanh dựa vào là chỗ đứng hung hãn liều mạng, không ai dám lay chuyển chúng ta. Không ai có thể."
Mộ Dung Thanh Khanh ánh mắt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo của một trùm đâm thuê chém mướn.
Khi ra khỏi cửa Mộ Dung Thanh Thanh mới nhận ra cảm giác bất lực của Lưu Đường đến như thế nào, các phóng viên mang trường thương đoản pháo trong ba lớp ngoài ba lớp vây quanh nhóm người của Lưu Đường, hận không thể nhét micro vào trong miệng Lưu Đường.
Vương Lâm mạnh mẽ chống lại, đáp được mấy câu, liền ra hiệu mấy mã tử đẩy phóng viên đi, tính như thế bỏ chạy.
Vương Lâm không cần phải đoán, hắn biết phía sau đám phóng viên này nhất định phải có bóng dáng của tập đoàn Cẩm Tú. Cuối cùng bị ép ra khỏi đám đông, Lưu Đường bị chặn lại.
"Ai là khách phòng 302 và 207?"
Những người đến đều mặc thường phục, ăn mặc bình thường, nhưng nói chuyện rất trực tiếp.
Lưu Đường và Vương Lâm nhìn nhau, do dự một hồi không nói.
"Chính là hai người bọn hắn."
Ông chủ khách sạn vừa rồi tươi cười tính tiền, trên mặt nở nụ cười lạnh sống lưng, đang đưa tay chỉ thẳng vào hai người họ.
"Chính bọn hắn đã làm vỡ TV và đốt một lỗ trên tấm thảm. Ba nghìn đồng tiền hàng mà ta định cho cháu trai ta mượn đã biến mất."
Cách này thật vụng về, nhưng nó lại hiệu quả.