Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 302 - Chương 302: Nếu Ta Nói Không Thì Sao

Chương 302: Nếu ta nói không thì sao Chương 302: Nếu ta nói không thì sao

Lưu Đường quyết định dứt khoát, lập tức nói: "Ta thừa nhận là chúng ta làm hư hỏng đồ vật, dù là bao nhiêu tiền, ta sẽ bồi thường cho ngươi ngay lập tức. Ta còn có việc gấp phải đi. Về chuyện ngươi bị mất tiền thật sự là không phải việc của chúng ta."

Vừa nói, Lưu Đường vừa mở chiếc túi xách đang mang theo, chủ khách sạn ngay lập tức chỉ vào một chiếc phong bì dày cộp trong túi xách của hắn hét lên: "Chính là nó, nếu các ngươi không tin ta, các ngươi có thể mở ra và xem, bên trong còn đóng dấu giấy vay nợ của ta."

Lưu Đường sửng sốt, hắn chắc chắn khi đi ra, trong túi xách của mình không có cái phong bì này. Thế thì chắc là vừa rồi, khi hắn chen ra khỏi đám đông đã bị ai đó bỏ vào bên trong.

Lưu Đường biết những gì mình nói lúc này hơi vô dụng, cho dù có giải thích như thế nào, chứng cứ còn đó, hắn và Vương Lâm nhất định sẽ bị mang đi.

Ngược lại Vương Lâm rất bình tĩnh, không ngừng nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt cũng bất động.

Theo thân thể hắng hướng ba giờ có một con hẻm tắt. Có vài chiếc xe việt dã đậu lặng lẽ, bất động.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của Vương Lâm, một cửa kính xe được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Lục Viễn.

Vương Lâm bước tới, vỗ vỗ Lưu Đường đang còn đang giải thích, lắc lắc đầu.

"Tất cả đã kết thúc rồi."

Thời khắc này Vương Lâm đã hiểu tại sao Tô Bình Nam có thể được gọi là vua của Thiên Nam, mỗi khi tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam tới một nơi, sẽ cứng rắn tạo ra một sợi dây có lợi cho mình, liên kết với nhau, giống như mạng nhện. Cột chặt nhiều điểm chính với nhau, kéo một sợi động tới toàn thân.

"Bảo trọng, chúng ta sẽ không gặp lại."

Cẩu độc thân Vương Lâm chắp tay nói với vị đại tỷ xinh đẹp của Hải Đông Thanh.

Hắn biết Tô Bình Nam nhất định sẽ nghĩ mọi cách giữ chân hai bọn hắn ở lại Lâm Hải cho đến khi bên Bình Nguyên không thể áp chế được người đến nữa mới thôi. Một khi có người đến Bình Nguyên, những việc hắn và Lưu Đường liều mạng che giấu sẽ bị vạch trần, thế là toi đời.

Không giống như Vương Lâm chấp nhận số phận của mình, ánh mắt cuối cùng của Lưu Đường hướng về Mộ Dung Thanh Thanh.

Mộ Dung Thanh Thanh hiểu ý hắn, chậm rãi lắc đầu. Hải Đông Thanh hung ác dữ tợn nhưng bọn hắn không phải là kẻ ngốc.

Gần hai mươi nhà đài truyền hình trước mặt, Hải Đông Thanh dù hung dữ đến đâu đi chăng nữa, thời khắc này mà hành động bừa bãi thì đúng là đâm đầu vào chỗ chết.

...

Nhìn bóng lưng Lưu Đường và Vương Lâm bị bắt đi, trong lòng Mộ Dung Thanh Thanh dâng lên một cảm giác vô lực sâu sắc.

Không có cuộc ẩu đả đẫm máu nào nhưng lại giết người trong vô hình. Hải Đông Thanh có một thân vũ lực thì thế nào, nếu thật sự không còn giang hồ nữa thì sao?

“Chúng ta trở về thôi.”

Lưu lão nhân tung hoành giang hồ nhiều năm giờ đây cũng không biết làm gì nữa, tự mình nhận tiền, tuy không có va chạm gì nhưng chủ thuê đã thất bại.

“Đi về.”

Mộ Dung Thanh Thanh không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng kiêng kị Tô Bình Nam, nghĩ đến việc đối phương biết được chuyện nội bộ của Hải Đông Thanh, nàng lập tức hơi bất an: "Sau khi trở về, ta muốn xem ai cùng Hồng Bào của Thiên Nam lén lút qua lại."

Khi Mộ Dung Thanh Thanh nói lời này, cuối cùng ánh mắt của nàng cũng trở nên sắc bén.

Các phóng viên đã giải tán, lối vào của khách sạn khi nãy vẫn còn nhộn nhịp giờ đã trở nên vắng vẻ.

“Bà chủ Mộ Dung, xin dừng bước.”

Lục Viễn và mấy người áo đen đứng cách đó không xa, nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Sao hả? Ngươi muốn giữ ta lại sao?”

Mộ Dung Thanh Thanh cười rất vui vẻ, nhưng giọng điệu hơi lạnh lùng. Lần này là lần hành động mà hình xăm con khỉ trên lưng nàng nghẹn khuất nhất, nàng không ngại ra tay mà không nhận tiền một lần đâu.

“Ông chủ bảo ta nói với ngươi rằng lời đề nghị lần trước vẫn còn hiệu lực. Bảy ngày, hắn chỉ đợi ngươi bảy ngày nữa thôi.”

Lục Viễn ngoảnh mặt làm ngơ trước sự uy hiếp của Mộ Dung Thanh Thanh.

“Nếu ta nói không thì sao.”

Nụ cười của Mộ Dung Thanh Thanh càng ngày càng rạng rỡ, đây chính là vẻ mặt tức giận cùng cực của nàng.

“Nếu ngươi không đồng ý, thì không ai có thể toàn thân rút lui sau khi xâm phạm Cẩm Tú, Hải Đông Thanh cũng không ngoại lệ.”

Giọng điệu của Lục Viễn đều đều, không giống như đang nói những lời đe dọa chút nào: "Khoảnh khắc các ngươi chĩa súng vào ông chủ, các ngươi sẽ phải trả giá đắt."

Mộ Dung Thanh Thanh từng bước từng bước một bước lên, đôi mắt như làn sóng nước mùa thu nhìn thẳng vào Lục Viễn ở trước mặt, giọng điệu lạnh lẽo như đao ngâm trong gió lạnh của mùa đông khắc nghiệt tháng chạp: "Chúng ta là ai ngươi hẳn biết rõ ràng."

Sắc mặt Lục Viễn vẫn bình tĩnh: "Ta biết rõ, các ngươi là trùm đâm thuê chém mướn, có nhiều kẻ liều mạng nhất - Hải Đông Thanh."

“Vì vậy, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng rồi hãy nói.”

Mộ Dung Thanh Thanh nhìn thẳng vào cổ họng Lục Viễn, tràn đầy sát ý. Tay phải lão Lưu sau lưng nàng đã đặt ở bên hông.

“Chẳng trách ông chủ nói các ngươi luôn luôn chỉ xứng đánh nhau ở giang hồ, không lên được bàn tiệc.”

Lục Viễn cười cười nhìn chằm chằm hai người bọn hắn như vậy, thậm chí còn chỉ tay vào cổ họng khiêu khích, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

Lão Lưu đè bàn tay đang nổi gân xanh bên hông lại, Mộ Dung Thanh Thanh kiên quyết lắc lắc đầu với hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Lục Viễn bật cười: "Bảy ngày nữa, Cẩm Tú sẽ đợi câu trả lời của bà chủ Mộ Dung."

Bình Luận (0)
Comment