Nhìn mấy chiếc xe việt dã đen ngòm bỏ đi, Lưu lão nhân nói giọng căm hận: “Ba chiếc xe, mười một người, lão già này tuổi lớn rồi nhưng tay chân còn nhanh nhẹn lắm."
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn về phía chiếc xe đã đi xa, ung dung nói: "Nam nhân này trông có vẻ điên cuồng, nhưng lại là người trung thành. Hắn vậy mà lại muốn đổi mạng với chúng ta."
Lưu lão nhân hơi khinh thường: "Thân thủ người này đúng là rất tốt, nhưng mà đã quá xem trọng bản thân rôi."
Mộ Dung Thanh Thanh làm một động tác mà chỉ nội bộ Hải Đông Thanh có thể hiểu được, Lưu lão nhân sửng sốt, giả bộ cúi người nhìn về phía một nhà hàng cách đó hai mươi mét.
Kết quả hắn ngây người một chút, người ngồi bên trong hắn có quen biết. Mấy ngày nay, Lưu Đường đều chăm sóc đại đội hải doanh từ trên xuống dưới nhưng phó doanh Vương Bảo Bảo cứng mềm đều không chịu. Bên trong nhà hàng là Vương Bảo Bảo và một số ít thuộc hạ của hắn.
Ăn cơm à, có súng thật và đạn thật không?
“Chúng ta phải mau chóng về thôi.”
Thủ đoạn của bên kia quá mức xảo quyệt, Mộ Dung Thanh Thanh hơi lo lắng rằng có vấn đề trong đại bản doanh, sự hiểu biết của Tô Bình Nam đối với Hải Đông Thanh giống như một cái gai đâm vào tim nàng.
“Lần cuối cùng.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Tô Bình Nam hiếm khi lộ ra vẻ tức giận lớn như vậy, lạnh giọng nói với Lục Viễn. Nhìn thấy ông chủ tức giận, Đỗ Cửu và Tô Văn Văn không dám thở mạnh, dáng vẻ hung hãn người ngoài hay gặp cũng không còn nữa.
“Ta biết suy nghĩ của ngươi như thế nào, chẳng qua là thanh danh của Hải Đông Thanh quá lớn, người liều mạnh nhiều vô kể. Ngươi sợ ta quá mức nguy hiểm cho nên muốn đánh đổi tính mạng của mình, ngu muội!”
Tô Bình Nam nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy ra một điếu xì gà, khoát khoát tay ý bảo tự mình châm thuốc.
Chậm rãi cắt, đảo và rang xì gà trước khi châm xì gà, lúc này Tô Bình Nam mới nói: "Như ta đã nói, ta không phải là một tướng công thành vạn cốt khô, ta không cần ngươi đánh đổi mạng sống của mình để lấy sự giàu có bình yên."
“Ta cũng đã nói, gần ta thì phú quý, mạng mất rồi thì lấy cái gì mà hưởng thụ phú quý?”
Tô Bình Nam thực sự khó chịu với Lục Viễn. Lục Viễn và Vương Bảo Bảo đã bày ra một trò chơi mà không báo trước cho hắn, miếng mồi là chính mạng sống của Lục Viễn hắn.
Ôn Uyển đã ở Cẩm Tú một thời gian dài, dần dần thích nghi với cuộc sống của Cẩm Tú, nàng hiện là thư ký sinh hoạt của Tô Bình Nam ở Cẩm Tú. Thấy Tô Bình Nam tức giận, nàng lập tức đi phía sau lưng dùng mười ngón tay linh hoạt xoa bóp hai vai Tô Bình Nam.
“Cẩm Tú là gia tộc độc tôn lớn nhất Thiên Nam, nhưng muốn bành trướng thì phải tranh giành, cướp giật, chiến đấu...”
Giọng điệu Tô Bình Nam chậm rãi, người bên dưới hắn quá cứng rắn mạnh mẽ, hắn phải nói rõ một số chuyện mới được.
“Tại sao ta phải động tới Hải Đông Thanh.”
“Không phải là do bọn hắn chỉ súng vào đầu ta, mà là ta muốn lập uy. Tên tuổi Hải Đông Thanh nổi tiếng hàng đầu, người rất tàn nhẫn. Nếu bắt được Hải Đông Thanh, về mặt này không ai dám đụng tới chúng ta bằng suy nghĩ lệch lạc nữa. Giết một dọa được trăm.”
“Ta đặc biệt nhắc lại lần nữa.”
Tô Bình Nam dùng tay phải gõ lên bàn, nghiêm giọng nói: "Thanh đao Cẩm Tú sẽ không bao giờ hạ xuống. Nếu ta cảm thấy ta giàu sang phú quý rồi, không muốn đánh nhau nữa, cũng không muốn chiến đấu, sợ nguy hiểm, sau đó thu hồi nanh vuốt, thì ta đây nói cho các ngươi biết chúng ta sẽ có kết cục gì. Đó là chúng ta sẽ trở thành miếng thịt trong chén của người khác, một miếng thịt béo bở."
Tất cả mọi người bao gồm cả Ôn Uyển đều cảm thấy kinh hoàng.
Thật ra trong lòng Lục Viễn nghĩ tại sao không dùng biện pháp lấy mạng của mình để tránh tình huống đối đầu với Hải Đông Thanh? Trong tiềm thức sâu thẳm của hắn cũng có suy nghĩ rằng Cẩm Tú bây giờ giàu sang quyền quý, không đáng để gây chiến.
“Ta sẽ dùng công ty Khai thác mỏ Đường Lâm và Hải Đông Thanh để nói với mọi người về phong cách hành sự của Cẩm Tú. Phàm là bất cứ ai cố gắng khiêu khích Tô Bình Nam ta đều chỉ có hai kết quả: hoặc biến mất hoặc đầu hàng.”
Hôm nay Tô Bình Nam nói những lời này là trên cơ sở chuyện xảy ra với Lục Viễn, bởi vì hắn sợ những kẻ đi theo hắn sẽ vì của cải mà mất đi bản tính lang sói. Điều mà tập đoàn Cẩm Tú vĩnh viễn phải làm chỉ có thể là một con sói.
Nhìn thấy Lục Viễn cúi đầu không nói chuyện, Tô Bình Nam cũng đau đầu, Lục Viễn quả là nhân tài hiếm có, lại còn trung thành tận tụy với hắn. Vấn đề là người này là một tên lưu manh độc lai độc vãng, hắn không có cha mẹ anh chị em, vì vậy hắn không quá coi trọng cuộc sống của mình.
“A Viễn, làm giúp ta làm một việc có được không?”
Suy nghĩ vài phút, Tô Bình Nam nhìn Lục Viễn nghiêm túc nói, hắn nghĩ ra một cách, chính là tìm dây trói cho con ngựa hoang này.
Lục Viễn vẻ mặt kiên quyết, hắn gật gật đầu: "Nam ca, dù là việc gì ta cũng sẽ giúp ngươi làm."
Tô Bình Nam hài lòng gật đầu: "Đi lấy vợ đi."
Phòng làm việc im lặng, mọi người hơi sững sờ, Lục Viễn nhìn Tô Bình Nam với vẻ mặt khó hiểu mờ mịt, hình như đang tự hỏi vừa rồi mình có nghe nhầm không?
Tô Bình Nam nhìn Lục Viễn, gật đầu khắng định: "Đúng vậy, ta nói ngươi cần cưới một người vợ."
Dưới ánh mắt đờ đẫn của đám người Lục Viễn, Tô Bình Nam nghiêm túc suy nghĩ nói: "Thời gian khoảng ba tháng nữa đi."