Máu chảy nhỏ giọt trên mặt đất nhanh chóng đặc thành một màu đỏ sẫm, Mộ Dung Thanh Thanh lại không hề có cảm giác gì.
Nàng đã nhận đủ bài học từ Tô Bình Nam rồi, càng biết nhiều thì nàng càng kinh hãi. Nàng thấy tập đoàn Cẩm Tú khác với Hải Đông Thanh. Tập đoàn Cẩm Tú dường như là một tổ chức tài phiệt nghiêm minh, trong khi Hải Đông Thanh chỉ là một tổ chức được duy trì bởi các quy tắc hàng thập kỷ qua.
Dù là tiền tài hay quy mô, Hải Đông Thanh đều không thể so sánh được. Điều duy nhất có thể tranh đua cao thấp chính là khí thế liều mạng của Hải Đông Thanh.
Về phần đám người Hà lão lục đi tới Cẩm Tú, lấy phong thái và thủ đoạn của Tô Bình Nam mà nói quả thực không quá dễ dàng, lực khống chế của Tô Bình Nam đối với tam giáo cửu lưu cực kỳ khủng bố kinh người, hắn nắm chặt người ta bằng ba chữ: ngoan độc, tiền tài và sắc đẹp. Một tay đánh, một tay xoa, đó là kỹ năng đã dày công tôi luyện của Tô Bình Nam.
Bàn tay đau nhức khiến nội tâm Mộ Dung Thanh Thanh bình tĩnh hơn, nàng biết rằng sự ra đi của Hà lão lục chỉ là bước đầu tiên để tập đoàn Cẩm Tú ra tay với Hải Đông Thanh.
Mộ Dung Thanh Thanh không ngại đối đầu trực diện với Cẩm Tú. Đống vũ khí tồn kho trong nhà kho dưới lòng đất của Hải Đông Thanh hàng chục năm trước có thể khiến nàng không sợ bất kỳ hành động khiêu chiến của bất kỳ thế lực nào.
Nhưng càng biết thì càng hiểu rằng tập đoàn Cẩm Tú sẽ không bao giờ ngồi chờ như vậy.
Mộ Dung Thanh Thanh đã đoán đúng, thứ mà tập đoàn Cẩm Tú dùng chính là vương đạo. Với nguồn vốn mạnh mẽ, hắn tiến nhập vào Hải Châu và bắt đầu hình thành chuỗi lợi ích của mình.
Khí thế hiện tại của tập đoàn Cẩm Tú đã hình thành, lực lượng hán tử đến nơi đó đầu tư xây dựng nhà máy với quy mô lớn như vậy là niềm mơ ước của người dân địa phương, thúc đẩy nền kinh tế.
Vì vậy nên khi tập đoàn Cẩm Tú tuyên bố xem trọng vị trí địa lý và triển vọng phát triển của Hải Châu, người dân địa phương không thể nào vui mừng hơn được nữa.
Đi Hải Châu đầu tư chính là phó tổng giám đốc Hà Minh Kiên của tập đoàn Cẩm Tú.
Mercedes-Benz, một biểu tượng của sự giàu có thời nay khác với thế hệ sau. Ngay sau khi hơn chục chiếc xe dừng lại, vị huyện trưởng cảm thấy mình thấp hơn một nửa.
Cuộc nói chuyện diễn ra rất vui vẻ, nhất là khi tập đoàn Cẩm Tú đề xuất mua lại nhà máy bia và xưởng điều chế thuốc Hải Châu vốn đã gặp khó khăn do vấn đề tài chính, không khí lên đến đỉnh điểm. Trong năm nay, tập đoàn Cẩm Tú sẽ chi mạnh tay xây dựng khu du lịch bảo vệ thiên nhiên sinh thái nguyên bản bậc nhất tại Hạ quốc.
Thấy người dân Hải Châu còn do dự, Hà Minh Kiên lập tức hứa rằng khu du lịch sẽ đi vào hoạt động trong vòng mười năm, đến lúc đó định giá không dưới ba tỷ.
Nhìn qua tài liệu khả thi do tập đoàn Cẩm Tú cung cấp và xem luận chứng của các chuyên gia khác nhau, ánh mắt của huyện trưởng Hải Châu càng ngày càng sáng. Hắn biết nếu mọi việc thành công sẽ là điểm nhấn trong sự nghiệp của hắn, có thể đạt tới chức vụ thái thú cũng nên.
"Mở cuộc họp."
Khởi đầu của Hải Châu hiệu quả chưa từng có.
Ngay lúc dòng chảy ngầm hết sức mãnh liệt, Tô Bình Nam được Mạnh Hiểu Hiểu quấn quýt si mê đưa đi ăn những món ngon vật lạ ở khắp Thiên Đô.
“Tôm ở đây ngon nhưng ít lắm, nếu đến muộn sẽ hết sạch.”
Mạnh Hiểu Hiểu nhìn Tô Bình Nam với vẻ mặt hồn nhiên. Mấy ngày nay người dẫn chương trình nổi tiếng của Thiên Đô nào còn một chút dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ngày trước, bây giờ dáng vẻ toàn là xinh đẹp kiều diễm.
Mạnh Hiểu Hiểu tiếp tục phong cách trước đây của nàng, đó là chọn những quán ăn nhỏ mà có hương vị đặc sắc.
"Thực sự rất ngon."
Tô Bình Nam đưa ra lời khen hiếm hoi và hơi ngạc nhiên.
Tôm vốn phổ biến ở đại giang nam bắc các thế hệ sau này, nhưng xuất hiện ở Thiên Đô sớm như thế này khiến hắn rất ngạc nhiên.
Cẩm Tú Các đã trải rộng khắp Thiên Nam, Cẩm Tú Sơn Trang thậm chí còn có riêng một ngọn cờ. Tô Bình Nam bị dưỡng đến kén ăn, nhưng hắn vẫn kinh ngạc bởi hương vị của quán thịt nướng ven đường này.
"Không thể tưởng tượng được ngươi còn có tướng vượng phu đấy."
Tô Bình Nam nói lời khen ngợi Mạnh Hiểu Hiểu, mặc dù nữ tử này không biết tại sao Tô Bình Nam lại khen mình nhưng gương mặt nàng tràn đầy vui mừng.
"Ngươi muốn phần thưởng gì, tặng một chiếc xe hơi cho ngươi nhé."
Giọng điệu của Tô Bình Nam thờ ơ nhưng rất nghiêm túc.
Một khi công thức bí mật và cách làm món tôm của tiệm này được Cẩm Tú Các học được, nó sẽ là món vũ khí lợi hại để tập đoàn Cẩm Tú đánh đông dẹp tây, chinh phục ngành cung cấp dịch vụ ăn uống.
"Chỉ vì cái này thôi sao?"
Mạnh Hiểu Hiểu thông minh sau khi suy nghĩ một lúc, nàng hiểu tại sao Tô Bình Nam lại muốn thưởng cho nàng, lập tức vui vẻ.
Lý do khiến Mạnh Hiểu Hiểu vui không phải vì chiếc xe, mà là vì nàng cảm thấy mình thực sự có thể giúp được Tô Bình Nam, cảm giác hài lòng này khiến nàng cười suốt buổi tối.
Tô Bình Nam nhìn Mạnh Hiểu Hiểu cười toe toét không ngừng, lắc đầu: "Chỉ tặng một cái xe thôi mà đã thành ra ngốc thế này."
Mạnh Hiểu Hiểu nói: "Xe đó không có gì hiếm, bổn cô nương vui vẻ nên sẵn lòng cười, cái này ngươi không quản được đâu."
Tô Bình Nam gật đầu: "Vậy xe kia không tặng nữa, ngươi cứ từ từ mà vui vẻ."
Mạnh Hiểu Hiểu bĩu môi ngay lập tức.