Tên của tổng đàn Hải Đông Thanh ở Hải Châu có thể chói mù hai mắt của những kẻ biết nội tình.
Tổng đàn nằm ở chân núi Lư Sơn, một bức tường khổng lồ làm bằng gạch đỏ bao quanh một số tòa nhà nhỏ bên trong.
Lối ra duy nhất cũng là lối vào chính được treo hai tấm bảng, một tấm ghi "Cơ sở chăn nuôi Hải Châu" và tấm kia ghi "Chợ bán sỉ thổ sản Bạch Sơn."
Đây không phải là một sự ngụy trang, công việc kinh doanh chính của Hải Đông Thanh là chăn nuôi trâu và buôn bán thổ sản miền núi.
Núi Lư Sơn có rất nhiều hàng hóa, nhưng nền kinh tế của Hải Châu vẫn còn lạc hậu, nhiều thứ quý hiếm bán không được giá cao.
Mộ Dung Thanh Thanh cảm thấy hơi cáu kỉnh. Vài ngày sau khi trở lại, nàng đã bí mật tìm kiếm rất lâu, nhưng không có manh mối. Nhiều người cao tuổi thậm chí còn không biết đến cái tên Cẩm Tú.
Người ngoài không thể hiểu được những gì Tô Bình Nam nói ngày hôm đó, lão Di Lặc người có tuổi ở Hải Đông Thanh chỉ là một ông già bất động quản đêm gác cửa: "Nhất định là có vấn đề."
Mộ Dung Thanh Thanh cắn môi, vẻ mặt trong trẻo mà lạnh lùng. Nàng có một căn phòng riêng của mình tại tổng bộ của Hải Đông Thanh, mặc dù đó là một căn phòng cũ nhưng nàng bày trí rất ấm áp.
Ngoại trừ Mộ Dung Thanh Thanh, không ai dám vào phòng của nàng. Vì vậy, ngoại trừ một hoặc hai người, không ai ngờ rằng khuê phòng của nữ tử xinh đẹp còn trẻ tuổi mà đã có danh xưng Đấu Chiến Thắng Phật này vậy mà lại trang trí màu hồng phấn phong cách thiếu nữ.
Còn một điều nữa khiến nàng càng bận tâm.
Hai ngày trước, ngày cuối cùng của tối hậu thư, một thanh niên của tập đoàn Cẩm Tú đã đến.
Thanh niên đó đến đây rất hay cười cười, hàm răng trắng bóng tạo ấn tượng tốt cho mọi người. Còn chính thức đưa lên bái thiếp, làm đủ tư thái.
Hải Đông Thanh cũng không thể keo kiệt, cho dù trong bóng tối mọi người tranh giành thế nào, Mộ Dung Thanh Thanh cũng sẽ không làm mất đi cấp bậc lễ nghĩa.
Đêm hôm đó, chàng thanh niên thương lượng ba điều kiện: Thứ nhất, tập đoàn Cẩm Tú mua cơ sở chăn nuôi Bạch Sơn với giá năm mươi triệu.
Thứ hai, sau khi mua lại, những thanh niên của cơ sở chăn nuôi Bạch Sơn sẽ sáp nhập vào đội bảo vệ Cẩm Tú chịu trách nhiệm chính về các vấn đề an ninh cụ thể của tập đoàn Cẩm Tú ở nước ngoài. Mức lương hứa hẹn không dưới năm nghìn đồng.
Thứ ba, đối với tất cả công nhân viên của khu nuôi dưỡng Bạch Sơn muốn rửa tay gác kiếm, Cẩm Tú sẽ có trách nhiệm sắp xếp các vị trí nhàn nhã và hứa hẹn mức lương không dưới hai nghìn đồng.
Điều đầu tiên được nói ra cả sân ồ lên náo động. Những người này liều mạng chém giết một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Năm mươi triệu trong thời đại này là một khối tài sản khổng lồ mà bọn hắn thậm chí chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Thanh niên nói xong điều thứ hai và thứ ba cả sân im lặng.
Mộ Dung Thanh Thanh hiện tại vẫn nhớ như in nhịp tim và lửa nóng trong mắt bao người. Nàng biết Hải Đông Thanh đã trải qua mưa gió nhiều năm như vậy đều cố chịu đựng, nhưng lần này, nàng không dám nghĩ tới nữa.
Danh tiếng Mộ Dung Thanh Thanh vẫn như trước, nàng tiếp tục cưỡng ép trấn áp. Người thanh niên không hề tức giận mà cười gật đầu rồi quay đi.
Khi người thanh niên đó bỏ đi, hắn lịch sự để lại một tấm danh thiếp mặt trên có ghi Tô Văn Văn.
"Đại Tư Mã."
Có tiếng gõ cửa, Mộ Dung Thanh Thanh sửa sang lại mặt mũi trước gương rồi mới mở cửa.
Giờ đây những người bên dưới đang bị thu hút bởi những khoản tiền khổng lồ của tập đoàn Cẩm Tú. Ngoại trừ một vài lão ngoan cố, tất cả mọi người đều cho rằng cái giá của tập đoàn Cẩm Tú đưa ra vốn không nên phản đối chút nào. Tổ chức ngày càng sa sút, hiện tại có một cơ hội quay đầu, rửa tay gác kiếm làm lại cuộc đời tốt như vậy, không có lý gì không đồng ý.
"Có chuyện gì vậy?"
Mộ Dung Thanh Thanh mắt lạnh hỏi.
"Hà lão lục và những người khác đi rồi."
Thuộc hạ vội vàng trả lời.
"Đi rồi?"
Mộ Dung Thanh Thanh không hiểu đó là ý gì.
"Bọn hắn..." Thuộc hạ càng ngày càng nhỏ giọng: "Bọn hắn nói thay vì bán mạng đổi lấy cơm ăn, thà rằng đến Cẩm Tú đổi lấy của cải, còn được an toàn."
"Rắc rắc."
Chén nước trong tay Mộ Dung Thanh Thanh bị nàng bóp nát thành từng mảnh, máu đỏ tươi từ lòng bàn tay như bạch ngọc chảy ra rơi xuống tí tách tí tách.
Mặc dù Hải Đông Thanh đủ thâm độc đủ hung hãn, nhưng nòng cốt chỉ có hơn hai mươi người, Hà lão lục đã dẫn người đi như thế này, tương đương bằng một phần ba nhân lực.
Nhưng điều khiến Mộ Dung Thanh Thanh lo lắng không phải là sự ra đi của Hà lão lục.
Cách đây vài thập kỷ, tiền thân của Hải Đông Thanh được thành lập bởi những người thợ săn để chống lại bọn cướp và người Đông Doanh. Mọi người đã ở trên mảnh đất đen này từ bao đời nay kiếm cơm, quan hệ chồng chéo phức tạp. Khi hắn ra đi, tâm trí của nhiều người sẽ ảnh hưởng theo hắn.
Khi Mộ Dung Thanh Thanh lên nắm quyền, Hà lão lục không phục, nhưng tài nghệ bản lĩnh của Mộ Dung Thanh Thanh quả thật là kinh người, miễn cưỡng áp đảo được nam nhân tràn ngập dã tính này.