Trời xanh, mây trắng, biển xanh, bờ cát dài thơ mộng.
Mạnh Hiểu Hiểu cảm thấy cánh tay của Tô Bình Nam rắn chắc, phút chốc cảm thấy rằng đây có lẽ là tình yêu. Vì vậy nàng không muốn Đỗ Cửu và những người khác phá hủy bầu không khí trong lòng nàng.
Tô Bình Nam cảm thấy cánh tay mang lại xúc cảm, gật gật đầu và khoát tay với Đỗ Cửu cùng những người khác.
"Nam ca, dạo gần đây đang rất nhạy cảm. Một mình ngươi rất..."
Vẻ mặt Đỗ Cửu do dự, muốn nói lại ngưng.
Mạnh Hiểu Hiểu nắm cánh tay của Tô Bình Nam, nàng hiểu điều mà Đỗ Cửu không nói: "Một mình Tô Bình Nam rất nguy hiểm."
Mạnh Hiểu Hiểu đang đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn đã bị kéo trở lại thực tại. Tô Bình Nam vẫn là Tô Bình Nam, một Tô Bình Nam lãnh khốc vô tình.
"Ngươi là người hiểu hắn rõ nhất, qua được đoạn đường này, ngươi chỉ cần làm những gì phù hợp với hắn."
Lời nói của người bạn thân Cố Đồng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của Mạnh Hiểu Hiểu.
"Thôi bỏ đi, chúng ta cứ thế này đi dạo một vòng cũng được."
Ngay khi Tô Bình Nam định mở miệng hắn đã nghe thấy Mạnh Hiểu Hiểu nói với mình, hai tay càng ôm chặt cánh tay hắn hơn.
Hai người đi bên nhau như thế này, nhưng khuôn mặt của Mạnh Hiểu Hiểu ngày càng đỏ hơn. Tâm trạng kích động ban đầu nàng chưa cảm nhận được, hiện tại nàng đang dần bình tĩnh trở lại, nhận ra rằng bản thân có điều gì đó không ổn.
Vì bản thân ôm thật chặt cánh tay Tô Bình Nam mà sự mềm mại trước ngực nàng mỗi bước đi đều tạo thành cọ xát.
"Ngươi còn nhớ tên trẻ tuổi ở quán bar đó không?"
Mạnh Hiểu Hiểu không muốn buông tay, vì vậy nàng chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý của mình bằng cách nói chuyện.
Chuyện ở quán bar là một cái gai trong tim Mạnh Hiểu Hiểu, nàng phải tự mình tháo gỡ nút thắt mà chính mình đã thắt chặt.
Cố Đồng nói đúng, sự ra đi của Tô Bình Nam thực sự cho thấy nam nhân lạnh lùng kiêu ngạo này đã coi nàng như một người bạn.
Chỉ là một người bạn, mà loại nam nhân này quá tự cao, quá lười biếng giải thích với nàng nên chỉ có bỏ đi.
"Nhớ."
Tô Bình Nam nói.
"Hắn bị tử hình rồi, chấp hành án rất nhanh."
Mạnh Hiểu Hiểu nói: "Không chừng ngươi không biết điều này, ngươi bận rộn như vậy mà."
Tô Bình Nam im lặng, hắn không nói với Mạnh Hiểu Hiểu rằng từ lúc Mông Thiên Dưỡng tìm đến tên trẻ tuổi kia thì cuộc hành trình của người đó ở thế giới này tương đương với kết thúc rồi.
Sau khi nói về sự cố quán bar, Mạnh Hiểu Hiểu đã im lặng một chút.
"Vẫn còn một vài nhà hàng đặc sản ở Thiên Đô ta chưa ăn. Lần này hoàn thành công việc, ta đi ăn tối với ngươi được không? Ta đói đến mức gầy nhom rồi."
Tô Bình Nam mỉm cười gật đầu.
Mạnh Hiểu Hiểu nói thêm: "Nhưng đôi chân gầy trông rất đẹp có phải không."
Tô Bình Nam nói: "Đẹp và thon thả."
Mạnh Hiểu Hiểu nói: "Trông đẹp đúng không, ta thấy nó cũng đẹp, còn chưa có ai sờ vào đâu, ngươi có muốn sờ không."
Bầu không khí trở nên quyến rũ.
Mạnh Hiểu Hiểu có thể cảm thấy trái tim mình đang đập loạn xạ, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ, nói tiếp: "Ta cho ngươi cơ hội một lần này, đừng không biết trân trọng nha."
Nàng không thể chịu được sự dày vò của nhớ nhung mỗi ngày, vì vậy nàng đã lấy hết can đảm ra.
Đối với phong cách hành sự của Tô Bình Nam, Mạnh Hiểu Hiểu đã hạ quyết tâm, cho dù nam nhân này giết người và phóng hỏa, chỉ cần nàng có thể nhìn thấy nam nhân này mỗi ngày, nàng sẵn sàng bằng lòng đi theo hắn.
Tô Bình Nam nhìn Mạnh Hiểu Hiểu cảm thấy hơi kỳ lạ: "Người không sợ ta nữa sao? Ngày đó ở quán bar ngươi sợ đến như vậy."
Mạnh Hiểu Hiểu: "Xin lỗi."
Tô Bình Nam cười: "Không sao cả."
Mạnh Hiểu Hiểu: "Xin lỗi."
Tô Bình Nam rất ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn nói: "Không sao đâu."
Mạnh Hiểu Hiểu: "Ta thích ngươi."
Tô Bình Nam: "Không sao..."
"Ngày nào ta cũng nhớ đến ngươi, có thời gian ta tưởng mình đã quên ngươi rồi, nhưng khi nhìn thấy ngươi ở sân vận động, ta mới nhận ra mình đã sai. Ta biết bây giờ ngươi đã có nữ nhân khác, nhưng ta không có cách nào khác. Ta thích ngươi đến phát điên rồi.”
Tô Bình Nam bắt gặp ánh mắt kiên định của Mạnh Hiểu Hiểu: "Ngươi biết ta là loại người gì rồi mà, ngươi không thuộc về thế giới của ta. Cảm ơn vì đã thích ta."
Trên mặt Mạnh Hiểu Hiểu nở một nụ cười, buông cánh tay của Tô Bình Nam ra, mở rộng vòng tay với Tô Bình Nam: "Nếu từ chối ta chỉ cần ôm ta một cái xem như là tạm biệt."
Tô Bình Nam nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, nhẹ nhàng ôm lấy Mạnh Hiểu Hiểu.
Hắn cho rằng đây chỉ là một lời tạm biệt, nhưng không ngờ đến sức mạnh kinh người của Mạnh Hiểu Hiểu, nàng ôm chặt lấy Tô Bình Nam, kiễng đôi chân dài thẳng tắp, đôi môi ướt át hôn lên môi Tô Bình Nam.
Thật lâu sau mới rời môi.
"Nếu ngươi giết người, ta sẽ cùng ngươi phóng hỏa."
Mạnh Hiểu Hiểu nhìn vào mắt Tô Bình Nam và nói.
Tô Bình Nam bật cười to, hắn mạnh mẽ bế Mạnh Hiểu Hiểu lên.
"Ta không cần ngươi giết phóng hỏa, ta làm nam nhân của ngươi là được rồi. Ngươi có biết bây giờ ta đang nghĩ gì không?"
Khuôn mặt của Mạnh Hiểu Hiểu đỏ bừng, cảm xúc của nàng như lửa đốt. Nàng đánh bạo thì thầm vào tai Tô Bình Nam: "Muốn ngủ với ta có phải không?"
Mạnh Hiểu Hiểu luôn mang trong mình hình ảnh một phụ nữ trí thức sau khi nói xong câu đó thì mặt đỏ như máu.
"Đúng vậy."
Tô Bình Nam ôm Mạnh Hiểu Hiểu trên tay sải bước.
Đỗ Cửu và hơn chục thuộc hạ đã quay lưng lại trong khi cả hai đang hôn nhau. Nhìn bóng lưng của ông chủ phía xa, hắn hơi ngẩn ra một lúc, băn khoăn không biết có nên đi theo không.