Căn cứ của Hải Đông Thanh là Bạch Sơn, hầu hết mọi người đều có thân phận khác là hộ săn bắn.
Một khi Bạch Sơn phân chia thành khu bảo tồn du lịch tự nhiên, không có trợ cấp thu nhập từ thổ sản và các kỳ trân dị bảo của núi rừng, cho dù Mộ Dung Thanh Thanh có hung tợn đến đâu cũng không thể áp chế được tâm tư của những người bên dưới.
Nhớ lại mấy ngày trước các chuyên gia do tập đoàn Cẩm Tú phái tới trong núi càng nhìn càng kinh hãi, bộ dạng giống như là nhìn thấy cái gì quý hiếm lắm, Mộ Dung Thanh Thanh tức giận không thể giải thích được. Cục Lâm Nghiệp đã đến thảo luận ba lần, ra giá lần sau cao hơn lần trước, từ phương diện tiền bạc không thể nghi ngờ Cẩm Tú rất là hào phóng.
Đặc biệt là có một chuyên gia động thực vật lão làng của đại học Thiên Nam nhìn xác động vật hoang dã quý hiếm chất đống trong trang trại, suýt chút nữa đã chỉ tay vào mặt Mộ Dung Thanh Thanh.
"Nhất định phải cấm săn bắn, bằng không con cháu của chúng ta chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều động vật trong sách mà thôi, các ngươi đều là tội nhân."
Lão nhân hùng hổ nước bọt bắn tung tóe, mặt đỏ bừng vì kích động.
Mộ Dung Thanh Thanh cười lạnh lẽo liếc mắt nhìn những người được gọi là chuyên gia này. Trong lòng nàng, tất cả sinh linh đều giống như trâu ngựa, chưa kể đó cũng chỉ là gấu, hổ, khổng tước cùng chim trĩ mà thôi.
Cũng may nhân viên đi cùng đều là địa đầu xà, biết nữ nhân mặt lạnh trước mặt tiếng tăm lừng lẫy trong thế giới ngầm, liền kéo mấy vị chuyên gia tức giận đi, nếu không Mộ Dung Thanh Thanh mà không chịu nổi nữa thì mấy người bọn hắn rất có có thể bị bầm dập mặt mũi văng ra ngoài.
…
"Chuyện này chỉ có ngươi mới có thể làm được. Hãy nhớ kỹ, khi ngọn lửa bùng lên đỉnh điểm, ngươi sẽ liếm ngọn lửa cuối cùng."
Đây là lời cuối cùng Tô Bình Nam dặn dò Tô Văn Văn khi bọn hắn mật đàm trước khi hắn đến Hải Châu.
Vì vậy, Tô Văn Văn đang chờ đợi, chờ đợi thời điểm mà ông chủ của hắn nói, khi ngọn lửa bùng lên đỉnh điểm.
Tập đoàn Cẩm Tú đang từng bước từng bước ép sát Hải Đông Thanh.
Hà lão lục tên thật là Hà Kim Sơn, đứng hàng thứ sáu, Hà lão lục là tên gọi từ lâu rồi, hắn đã quen với cái tên này nên khi Tô Văn Văn gọi tên thật, hắn gần như không phản ứng gì.
Hà Kim Sơn gia nhập tập đoàn Cẩm Tú, hắn đã được giám đốc Lục hay còn gọi là Lục đại quản gia hỏi hai vấn đề, sau đó được phân đến làm cấp dưới cho Tô Văn Văn.
Hắn vẫn nhớ câu hỏi khiến hắn đến bây giờ vẫn nghĩ không ra.
Phòng họp ở văn phòng Hải Châu của tập đoàn Cẩm Tú trang trí xa hoa khiến một người luôn ở trên núi như Hà Kim Sơn hơi sợ hãi.
Trong văn phòng sang trọng, Lục Viễn ngồi trên ghế ông chủ, khói thuốc từ miệng hắn phả ra che đi hầu hết cảm xúc trên mặt hắn.
Vì Tô Bình Nam thích hút xì gà nên Lục Viễn và những người khác về cơ bản cũng bỏ thuốc lá và chuyển sang hút xì gà.
Nếu nói hút xì gà có gì không hài lòng thì phải kể đến hai nữ tử Văn Tiểu Địch và Ôn Uyển.
Mỗi ngày bị một đống nam nhân phả khói vào mặt làm cho ho sặc sụa, không biết đã la mắng bao nhiêu lần rồi mà những người này vẫn làm theo ý mình như cũ.
"Ngồi đi."
Lục Viễn rất lịch sự mà làm động tác mời.
Hà lão lục và một số tâm phúc của hắn có chút run rẩy ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da mềm, động tác ngay ngắn như một học sinh, làm gì còn chỗ nào có khí thế sát phạt quyết đoán của Hải Đông Thanh nữa.
Lục Viễn mở ngăn kéo trong phòng làm việc lấy ra một hộp xì gà bằng gỗ, lần lượt mở ra rồi cắt bỏ đuôi, sau đó chọn một chiếc bật lửa để làm nóng, châm lửa, hút vài hơi rồi mới lấy từng cái cho từng người một.
"Xì gà cao cấp Havana của Cam Giá quốc , món khoái khẩu của ông chủ, nghe nói là được cuốn lại trên đùi của một thiếu nữ còn trinh, nếm thử đi."
Sắc mặt Lục Viễn bình tĩnh, tập đoàn Cẩm Tú đã chi biết bao nhiêu tiền mới mua được những thứ xa xỉ này, nói cho bọn hắn biết sự thật, thế nào gọi là xa hoa, thế nào gọi là phú quý...
Nhiều người vội vàng cầm lấy, dù không biết giá nhưng nhìn bao bì cũng biết giá cả không hề rẻ.
Nhìn mấy người đang phì phèo khói thuốc, Lục Viễn cười nói tiếp: "Hộp xì gà giá mười ba nghìn là dành cho cấp quản lý. Mỗi tháng đều có một hộp xì gà. Hy vọng mọi người cố gắng."
Xem mầm biết cây, một người quản lý được cấp một hộp xì gà hơn mười nghìn một tháng, trước kia một năm bọn hắn kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu không có một vài lần làm ăn mờ ám thì quả thực không có cách nào sống nổi..
Mấy người đó lập tức nhìn Lục Viễn bằng ánh mắt rực lửa, thật sự là có lời của giám đốc Lục, các huynh đệ có cảm giác vượt lửa qua sông.
Hà lão lục cảm thấy những người này cường tráng dũng mãnh, tuy không dám nói là nhân tài đả thủ đỉnh cấp, nhưng hắn cũng ra quyết định, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy được đây là quyết định đúng đắn nhất, tương lai tươi sáng đang ở trước mặt.
"Tô tổng nói những người thân cận với hắn đều là người giàu có, quyền quý. Nhưng trước khi mọi người nhận chức, Tô tổng có bảo ta hỏi vài câu. Đáp án của các ngươi một chữ ta cũng không báo cáo cho Tô tổng."
Lục Viễn vẫn ung dung tiếp tục nói.
Hà Kim Sơn và vài người gật đầu ngay lập tức.
"Câu hỏi thứ nhất, thế nào là công bằng."
Ngay khi lời nói của Lục Viễn phát ra, Hà Kim Sơn đáp lại không chút do dự: "Sức mạnh mới là công bằng, nắm đấm lớn thì mới có lý."
Mấy người kia đều liên tiếp gật đầu, chỉ có Hà Bản Sơn, cháu trai của Hà lão lục suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: "Hai chữ công bằng chỉ là nói suông, thế giới hiện thực làm gì có công bằng mà nói."
Lục Viễn không đánh giá đúng hay sai, nhưng hắn gật gật đầu, cười đứng dậy và đưa tay ra: "Chào mừng gia nhập Cẩm Tú."