Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 311 - Chương 311: Nhà Trọ Vưu Ngư

Chương 311: Nhà trọ Vưu Ngư Chương 311: Nhà trọ Vưu Ngư

Ngay khi mấy người Hà lão lục nói lời tạm biệt, Lục Viễn giơ tay ném chìa khóa của một chiếc xe Toyota việt dã tới.

Sau khi Hà lão lục bắt được thì mờ mịt. Đãi ngộ của Cẩm Tú tốt kinh khủng. Giám đốc Lục còn nói rằng hắn đang mở rộng một tòa nhà ở Hải Châu, đến lúc đó tất cả đều có đủ tư cách để vào ở trước rồi mới trả góp theo kỳ. Vậy còn việc ném chìa khóa xe trước khi đi là thế nào?

"Hà Kim Sơn, cái tên cũng hay. Trước tiên lái xe đi, nếu không có việc gì thì có thể thường xuyên đến thăm Hải Đông Thanh. Dù sao cũng có bạn bè nhiều năm của ngươi ở đó. Làm thật tốt rồi thì chiếc xe này vẫn là xe của giám đốc Hà ngươi.”

Lục Viễn híp mắt cười nói, ngụ ý bên trong không cần nói cũng hiểu.

Hà Kim Sơn đỏ mặt gật đầu thật mạnh.

Tô Văn Văn lại hét lên một tiếng mới gọi được người đã chìm vào ký ức là Hà Kim Sơn quay trở lại.

"Nói chuyện chút chơi."

Tô Văn Văn mỉm cười.

Người vừa đến là Hà Kim Sơn đã bị Cẩm Tú làm cho lóa mắt nên không có lý do gì không đồng ý.

"Ta đây cũng được xem là một nửa người miền núi, sợ là cũng chẳng có gì để nói với giám đốc Hà ngươi."

Ở Cẩm Tú thời gian càng lâu, Hà Kim Sơn càng hiểu rõ sự giàu có của Cẩm Tú. Sau đó Hà Kim Sơn mới biết những người mặc trên mình chiếc áo có thêu biểu tượng con rồng ba móng của Hạ quốc có cuộc sống thường ngày thoải mái như thế nào.

Rất nhiều thứ hắn không thể tin được. Lấy người thanh niên trước mặt làm ví dụ, chưa kể xe và nhà, chỉ riêng bộ quần áo kia thôi cũng có giá trị bằng hắn kiếm mấy năm. Vì thế hắn luôn cần thận từng chút một.

"Thôi thì nói về Hải Đông Thanh của ngươi vậy, Hải Đông Thanh danh chấn đại giang nam bắc chắc hẳn có rất nhiều câu chuyện thú vị nhỉ."

Tô Văn Văn trưng ra cái vẻ mặt tùy ý tâm sự.

Hà Kim Sơn gật đầu và bắt đầu nói liên tu bất tận, hắn có thể được xem như là người có kinh nghiệm phong phú, kể chuyện Tô Văn Văn nghe tới nhập thần.

Hà Kim Sơn không nhận ra rằng có một số điều hắn kể Tô Văn Văn nghe xong chỉ cười cười cho qua, còn một số điều Tô Văn Văn sẽ âm thầm dẫn dắt hắn kể lại một cách chi tiết.

Đinh Thanh năm nay hai mươi mốt tuổi, là một thanh niên trẻ tuổi có mái tóc xoăn bồng bềnh và nụ cười rạng rỡ.

Hắn là hậu duệ của Bổng Tử quốc, có thể nói tiếng Hạ quốc trôi chảy.

Có rất nhiều hậu duệ Bổng Tử quốc, hầu hết bọn hắn đều tập trung ở vùng ven biển để kiếm sống. Ở thời đại này, Bổng Tử quốc đã bắt đầu bước vào thời đại của các tài phiệt, mô hình tập đoàn đa ngành rất thịnh hành ở Bổng Tử quốc, vì vậy khoảng cách giàu nghèo ngày càng rõ ràng.

Đinh Thanh là một tên nghèo nàn, điều này không có gì phải nghi ngờ. Thứ duy nhất hắn có thể lấy ra là một thân thể cường tráng, cùng sự tàn nhẫn dám đánh dám giết. Vì vậy, sau khi bỏ học năm mười bảy tuổi, Đinh Thanh gia nhập môn phái Bắc Đại của nhóm hậu duệ để kiếm sống qua ngày.

Hắn vẫn nhớ hoàn cảnh lần đầu tiên gặp đại lão.

Đại lão quê gốc ở Quảng thành. Lão vỗ vai hắn và nói bằng khẩu âm tiếng Quảng:

"Kỳ thực ra ngoài kiếm ăn cần công bằng hơn là chính nghĩa. Ngươi dám đánh dám giết lão đại, nếu không chết thì nhất định có thể phất lên.”

Kỳ thực Đinh Thanh chỉ mới hiểu được một nửa, đó là dám đánh dám giết mới có thể trụ lại được. Hắn không nghe thấy sự tang thương trong lời ông lão khi nói những lời này, đặc biệt là lão nhấn mạnh hai chữ "không chết".

Hôm nay hắn đến đảo Vĩ Ô chịu trách nhiệm thu nợ. Số nợ này đã trì hoãn mấy ngày nay, bên kia cũng là phường lao thiên môn (*), là địa đầu xà bản xứ, lời trong ý ngoài rõ ràng đều là có ý quỵt nợ.

*Lao thiên môn: nghĩa là không đi đường ngay, mà là bàng môn tả đạo, là hành vi dùng thủ đoạn bất chính đạt được ích lợi. Lao thiên môn thông thường không phải thông qua thủ đoạn bình thường thu hoạch tiền tài, đều là thủ đoạn trái pháp luật.

Lần này đi thu nợ có hai người cùng đi, một người là hắn, người còn lại là Lý Tử Thành, cũng là hậu duệ Bổng Tử quốc.

"A Tây."

Lý Tử Thành tỏ ra bất mãn vì chỉ có một đoạn đường ngắn mà Đinh Thanh đã đi tiểu hai ba lần ở ven đường.

"Kỳ lạ, khi ta căng thẳng thường xuyên đi tiểu."

Đinh Thanh đối với lời chế nhạo Lý Tử Thành thì vội vàng lau vết nước tiểu trên tay trên chiếc áo sơ mi ưa thích mà hắn đang mặc hôm nay dưới ánh mắt ghét bỏ của Lý Tử Thành.

Nhà trọ Vưu Ngư của đảo Vĩ Ô.

Đinh Thanh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn, đúng rồi chính là nơi đây. Thương hiệu hơi cổ xưa, trên mặt thủy tinh viết lộn xộn với các sản phẩm thủy hải sản khác nhau, cực mang phong cách chủ nghĩa hậu hiện đại.

"Phì!"

Đinh Thanh phun một bãi nước bọt tựa như đang phun ra sự ngột ngạt trong lồng ngực, ấn tay vào cán dao đang cọ vào thắt lưng sau, dùng tay trái mở cửa.

"A."

Những câu chửi bậy, chửi thề thô tục vốn có của riêng người dân Bổng Tử quốc liên tiếp vang lên.

Sắc mặt Đinh Thanh kinh ngạc, bên trong căn nhà không lớn chỉ có chưa tới ba mươi mét vuông, đập vào mắt là những nam nhân cường tráng xăm đầy rồng bay phượng múa.

"Rắc rắc."

Đinh Thanh vừa đóng cửa lại nhìn thấy Lý Tử Thành đang khó hiểu nhìn mình thì cười bất lực: "Toàn là người."

Lý Tử Thành trừng mắt với người đại ca không đáng tin cậy của mình, rút dao mạnh mẽ mở cửa ra.

Bình Luận (0)
Comment