"Hồng Bào Thiên Nam, một nhân vật kiêu hùng, ta đã lãnh giáo thủ đoạn của ngươi."
Mọi người đi xong, Mộ Dung Thanh Thanh thở dài một hơi: "Lão Di Lặc, ngươi mang bọn họ từ Liên cảng ra biển đi."
Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng kinh ngạc, Mộ Dung Thanh Thanh đã đưa ra lựa chọn giống y hệt ba năm sau.
"Còn ngươi thì sao?"
Lưu lão nhân hỏi.
"Thủ đoạn của hắn ta phục, nhưng ta vẫn muốn thử."
Mộ Dung Thanh Thanh cười lạnh lùng, đôi mắt như nước mùa thu của nàng tràn đầy sát khí.
"Hải Đông Thanh đã biến mất, nhưng ta vẫn còn."
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn về phía Thiên Đô nhàn nhạt nói: "Đấu Chiến Thắng Phật vẫn còn."
Mộ Dung Thanh Thanh thừa nhận nàng đã thua, cả về thủ đoạn lẫn thế lực, tầm nhìn, nàng thua hoàn toàn.
"Giang hồ đã biến mất, đây là cơ hội duy nhất cũng là tốt nhất của các ngươi."
Khi nàng nói lời này, ánh mắt kiêu ngạo của Tô Bình Nam lại hiện ra trước mặt Mộ Dung Thanh Thanh, nhưng Mộ Dung Thanh Thanh vẫn quyết định đánh trả, dùng cách của Hải Đông Thanh, cũng là cách mà nàng am hiểu nhất.
Người đang ở rất gần địch quốc, có thể tiến vào và dùng sức lực chỉ một người đánh bại địch quốc.
...
Trong khi Mộ Dung Thanh Thanh nhìn về phía Thiên Đô, một người trẻ tuổi mang sắc mặt âm trầm và dáng vẻ phong trần mệt mỏi đã ra khỏi bến xe Thiên Đô nơi người qua kẻ lại hối hả.
Chàng trai này có vóc dáng cao gầy, gương mặt hốc hác làm cho chiếc mũi ưng vô cùng nổi bật.
Nếu Lưu Đường gầy đi mười mấy cân và trẻ lại mười mấy tuổi, thì người quen biết hắn sẽ phát hiện chàng trai này giống Lưu Đường hồi trẻ đến chín mươi phần trăm.
Lưu Lập Quả là con trai của đại ca Lưu Đường. Lưu Đường có không ít đàn bà, sau khi ra tù vẫn luôn không kết hôn, cho nên nhiều khi hắn đối xử với Lưu Lập Quả như con trai mình.
Lưu Lập Quả không lớn tuổi lắm nhưng mặt mày cứ sa sầm suốt. Tính cách của hắn và Lưu Đường có nhiều điểm tương tự, đều là hạng người đã đặt cược thì không thu tay, to gan liều lĩnh.
Có lẽ Lưu Đường cảm thấy trong số các cháu trai của mình, Lưu Lập Quả giống mình cả tính cách lẫn ngoại hình, đây hẳn là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn coi Lưu Lập Quả như con ruột. Tuy Lưu Lập Quả hơi âm u, nhưng đầu óc rất thông minh. Hắn là sinh viên đại học duy nhất trong Lưu gia. Sinh viên thời này không cần lo lắng vấn đề tìm việc làm, nhưng hắn vừa tốt nghiệp đã được Lưu Đường tuyển vào Khai thác mỏ Đường Lâm.
Lưu Đường rất thẳng thắn, cũng thật lòng thích đứa cháu trai này, vì vậy hắn dặn dò Lưu Lập Quả "học hỏi nhiều vào, nhìn nhiều vào, nói ít thôi, tương lai tất cả những thứ này đều là của ngươi".
Vì lẽ đó, khi tội trạng của Khai thác mỏ Đường Lâm bị lật tẩy, Lưu Đường bị bắt giam, tài sản bị tịch thu, ngoài Lưu Đường ra thì người không thể chấp nhận chuyện này nhất chính là Lưu Lập Quả.
Từ nhỏ Lưu Lập Quả đã suy tính sâu xa, lúc hắn ra đời trong nhà đã có nhiều con trai con gái, cho nên từ nhỏ hắn là đứa bị ba mẹ bỏ bê nhất. Chính vì thế mà từ tận sâu trong đáy lòng, Lưu Lập Quả đã coi Lưu Đường là ba ruột.
Sau khi vào Khai thác mỏ Đường Lâm, Lưu Lập Quả toan tính rất nhiều, thật sự là tấm gương chăm chỉ tận tụy, dâng hiến không vụ lợi. Ngờ đâu biến cố ập đến, gia tài bạc triệu mất tong, thúc thúc mà mình coi như ba ruột không còn sống được bao lâu nữa.
Lưu Lập Quả không chấp nhận nổi hiện thực này, trở nên điên cuồng. Ngươi hủy hoại tất cả của ta thì ta sẽ lấy mạng của ngươi.
Vì thế lần này Lưu Lập Quả đến Thiên Đô chỉ có một mục đích, đó là điều tra tường tận nội tình của Tô Bình Nam rồi tìm đối phương báo thù.
Mặc dù Lưu Lập Quả nghe nói Tô Bình Nam có thế lực cực lớn, là ác nhân hàng đầu, nhưng hắn không mảy may sợ hãi.
Bởi vì Lưu Lập Quả có bản lĩnh riêng, hắn tốt nghiệp trường đại học Kỹ thuật Công nghệ Vu An với thành tích chuyên ngành vô cùng xuất sắc.
Mà chuyên ngành của hắn là phá dỡ công trình.
…
Ở niên đại này, đừng thấy ông chủ Ngưu trông phèn mà lầm, hắn là một trong số ít những sống thoải mái nhấ, muốn tiền có tiền muốn khí thế có khí thế.
Nhưng gần đây ông chủ Ngưu bị khinh bỉ một cách trắng trợn.
Cục cưng rất là tủi thân, vì vậy người đầu tiên mà ông chủ Ngưu nghĩ tới chính là Tô Bình Nam.
Ngưu Quảng Phát coi Tô Bình Nam là người bạn tốt nhất đời này, bất kể đối phương có thừa nhận hay không. Trong tận sâu đáy lòng ông chủ Ngưu, Tô Bình Nam thật sự là chỗ dựa vững chắc nhất của hắn.
Cảm nhận của Ông chủ Ngưu về Tô Bình Nam được chia thành mấy giai đoạn. Ban đầu là sợ hãi, càng về sau càng khâm phục, đến bây giờ là sùng bái. Mà tất cả là do phong cách của Tô Bình Nam.
Phỏng chừng tài phú nhận được từ mấy ngành nghề chủ yếu dưới trướng tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam đã nhiều hơn Khai thác mỏ Quảng Phát gấp mấy chục lần, nhưng Tô Bình Nam vẫn rất ít hưởng thụ, cuộc sống chẳng khác gì khổ tăng.
"Có chí lớn thì sẽ đạt được thành tựu kinh thế hãi tục."
Ông chủ Ngưu vừa mới thoát khỏi sự đầu độc của tiểu thuyết Quỳnh Dao, đây là cách nhìn thật sự của hắn về Tô Bình Nam. Cho nên sau khi bị khinh bỉ, hắn nghĩ ngay đến việc tìm Tô Bình Nam giúp mình lấy lại danh dự.
Tô Bình Nam nhìn ông chủ Ngưu lại mập hơn không ít đang bày ra dáng vẻ như cô vợ nhỏ bị ức hiếp, thật sự là hắn không đỡ nổi.
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Bình Nam ném điếu xì gà cho Ngưu Quảng Phát đã ăn vạ cả buổi sáng, sau đó dựa lưng vào chiếc ghế thoải mái dành cho ông chủ, phía sau có mười ngón tay mềm mại vô cùng linh hoạt đang mơn trớn trên vai hắn.
"Nhị ca, ngươi nhất định phải ra mặt giúp ta. Tên tiểu tử kia khinh bỉ ta, ta là huynh đệ của ngươi Tô Hồng Trung kia mà! Ngươi không giúp ta thì thể diện của huynh đệ chúng ta vứt vào đâu?"