Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 315 - Chương 315: Lão Ngũ Tô Gia, Tô Hồng Trung

Chương 315: Lão ngũ Tô gia, Tô Hồng Trung Chương 315: Lão ngũ Tô gia, Tô Hồng Trung

Ngưu Quảng Phát mặt trơ trán bóng, từ sau lần tham dự hôn lễ của Tô Chấn Đông, ông chủ Ngưu phát huy tinh thần mặt dày mày dạn đến cực hạn. Hắn tự lấy một cái tên khiến huynh muội Tô gia, bao gồm cả một người luôn bình tĩnh như Tô Bình Nam, đều muốn đánh người.

Lão ngũ Tô gia, Tô Hồng Trung.

Khi tham dự hôn lễ của Tô Chấn Đông, ông chủ Ngưu đã làm một việc: cưỡng ép nhận ba.

Hắn bất chấp tuổi tác, nhất quyết nhận Tô phụ và Tô mẫu làm ba mẹ nuôi.

Quá trình nhận ba rất quanh co.

Tô phụ và Tô mẫu đều là dân quê chất phác, chưa từng gặp kẻ nào mặt dày như vậy. Hơn nữa gia hỏa này ra tay hào phóng đến mức khiến bọn hắn hoa hết cả mắt.

Ông chủ Ngưu không chỉ tặng Tô Chấn Đông món quà hậu hĩnh, mà lần đầu tiên gặp Tô phụ, hắn tặng luôn một chiếc đồng hồ nổi tiếng hãng Vacheron Constantin giá trăm vạn, còn quà của Tô mẫu là vòng tay phỉ thúy cổ của Myanmar.

Quà đắt như vậy, tất nhiên là hai lão nhân Tô gia đều từ chối đủ kiểu. Không phải bọn hắn biết nhìn hàng, mà là do trên món quà vẫn còn treo mác ghi giá bắt mắt.

Ừm, điều này rất hợp với phong cách tặng quà đặc biệt của ông chủ Ngưu. Hắn dốt đặc cán mai nên rất sợ người khác cũng không biết nhìn hàng, vì vậy xưa nay tặng quà hắn luôn treo mác ghi giá. Có một số thương hiệu sẽ xé mác ghi giá khi bán ra để thể hiện phẩm chất khiêm tốn mà xa hoa của mình. Đối với quan điểm này, ông chủ Ngưu khịt mũi coi thường, cực kỳ phẫn nộ.

Cuối cùng Tô Bình Nam làm chủ, Tô phụ và Tô mẫu mới nhận quà. Hai lão nhân không ngốc, nếu thằng hai không gật đầu thì có đánh chết bọn hắn cũng không nhận.

Ai dè hai người vừa mới nhận quà thì xảy ra một chuyện quỷ dị, ông chủ Ngưu quỳ xuống dập đầu nhận ba.

Hơn nữa hắn còn nói ra cái tên Tô Hồng Trung đã nghĩ ra từ trước, sau đó cấp tốc hoàn thành màn dập đầu trước vẻ mặt kỳ lạ của người nhà họ Tô, ván đã đóng thuyền.

Khi Tô Bình Nam nghe thấy Ngưu Quảng Phát gọi mình là nhị ca, còn hớn hở bảo hắn gọi mình là Tô Hồng Trung, hắn không nói gì. Nhưng người đang dịu dàng đấm bóp cho hắn lại cảm nhận được ông chủ thường ngày vẫn luôn bình tĩnh như núi bỗng tỏa ra khí tức giận dữ.

"Ngưu mạt chược, nếu ngươi còn ăn nói lung tung thì đừng nói đến chuyện giúp đỡ, ta sẽ bảo Đỗ Cửu ném ngươi ra ngoài ngay bây giờ."

Giọng điệu Tô Bình Nam rất nghiêm túc.

Ngưu mạt chược là biệt danh Tô Định Bắc gọi vị ngũ đệ này của mình, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tô Bình Nam lại thốt ra cái tên này.

Ngưu Quảng Phát lập tức thu lại bộ dạng khiến Tô Bình Nam tức giận kia, ngoan ngoãn kể lại đầu đuôi sự việc.

Chuyện rất đơn giản, nhưng cũng sặc mùi đại gia.

Đó là câu chuyện tranh đua hơn kém giữa một tên nhà giàu mới nổi vô văn hóa và một tên phú nhị đại có văn hóa hơn hắn, tiêu nhiều tiền hơn hắn.

Mà câu chuyện này xảy ra ở Cảng thành.

...

Cách ngày về càng gần, tin tức liên quan đến Cảng thành càng nhiều.

Văn hóa Cảng thành, đặc biệt là phim ảnh đã xâm nhập vào giới trẻ ở đại lục. Trong lòng các cô gái trẻ, uy lực của việc đi Cảng thành du lịch ngang tầm việc cầm một ly trà xanh đến đại lộ Champs-Élysées của Gaul điên cuồng mua sắm.

Nữ sinh thích đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao đã trưởng thành, cả đêm dốc hết vốn liếng thân thể, sau đó mềm mại cầu xin. Ông chủ Ngưu gật đầu đồng ý.

Sự việc xảy ra ở một trung tâm thương mại xa xỉ phẩm cao cấp ở Cảng thành.

Lúc đó ông chủ Ngưu vô cùng đắc ý dẫn theo một đoàn người, oai phong lẫm liệt biết bao!

Hắn ưỡn cái bụng phệ, tay trái dắt bồ nhí, sau lưng là nữ thư ký xinh đẹp, xung quanh là vệ sĩ hắn trăm cay nghìn đắng thuê từ đội tán thủ kickboxing tỉnh Tấn Châu.

Còn hai người ở đội bóng rổ kia thì lão Ngưu đã trả phụ cấp thôi việc rồi đuổi xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, miễn cho hắn nhìn mà bực mình.

"Mua" và "không đắt" là câu cửa miệng của ông chủ Ngưu từ sau khi bước vào trung tâm thương mại. Miệng của nữ nhân viên bán hàng có dáng người thướt tha há ra càng lúc càng giống động tác 18+ nào đó, ông chủ Ngưu càng lúc càng thỏa mãn.

"Xùy!"

Một tiếng cười khẽ vang lên khiến ông chủ Ngưu khó chịu, quay đầu lại thì thấy một chàng trai tầm hai mươi tuổi đang phát ra tiếng cười chế nhạo.

"Ngươi cười cái gì?"

Ông chủ Ngưu lập tức trợn trừng mắt trâu, ngoài Tô Bình Nam ra hắn chẳng sợ ai cả. Thoạt nhìn trang phục của người trẻ tuổi trước mặt có đẳng cấp và giá trị xa xỉ, nhưng không có khí thế kia.

Hiện giờ lão Ngưu đánh giá người khác có mạnh hay không chỉ dựa vào một điểm, đó là có khí thế thiết huyết ngông cuồng như đám người Tô Bình Nam hay không. Nếu có thì ông chủ Ngưu sẽ mặt mày rạng rỡ tiếp đón, nếu không có... thì xin lỗi nha!

"Lần đầu tiên ta thấy có người mặc vest Goldlion mà lại không cắt mác đấy."

Người trẻ tuổi mặt nhắn bóng như trứng gà bóc, tóc chải về đằng sau. Hắn trưng ra vẻ mặt khinh bỉ và cao ngạo chỉ vào nhãn hiệu trên ống tay áo của ông chủ Ngưu, giọng điệu tràn đầy cảm giác ưu việt: "Nếu Tăng thúc thúc trông thấy có người đụng hàng với thúc ấy thì e là sẽ rất đau lòng."

Ông chủ Ngưu thích Goldlion chỉ vì nó đắt, kết quả là bị người ta tát mạnh vào mặt.

Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng. Khi một tên nhà giàu mới nổi nội địa gặp phải một tên phú nhị đại vô công rồi nghề chỉ biết tiêu tiền, xung đột giữa hai người bắt đầu.

Trước tiên là so bì về khoe mẽ.

Vị playboy này phớt lờ cái trừng mắt của lão Ngưu, vô cùng ga lăng nói với mỹ nữ sinh viên đại học thích tiểu thuyết Quỳnh Dao: "Mỹ nữ, chiếc váy Burberry mà ngươi chọn này mang phong cách Rococo phô bày đường cong cơ thể, không hợp với đôi giày Renecaovilla của Italy mang phong cách Gothic trong tay ngươi. Nếu ngươi phối hợp chung thì rõ ràng là không hợp."

Nữ hài...

Ông chủ Ngưu chẳng hiểu gì hết.

Bình Luận (0)
Comment