Tiếp đến là so bì thân phận.
Công tử trẻ tuổi lấy một tấm danh thiếp mạ vàng ra: "Tại hạ là Noble, chủ tịch của tập đoàn tài chính Hợp Sinh khu vực Cảng thành."
Lão Ngưu tiếp tục nghe không hiểu, hắn hoàn toàn mù tịt về các tập đoàn tài chính cao cấp ở Đông Nam Á, người duy nhất hắn biết là Lý Siêu Nhân tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng từ phản ứng của nữ nhân viên bán hàng và những người xung quanh có thể thấy lai lịch chắc chắn không nhỏ, hình như ông chủ của Khai thác mỏ Quảng Phát như hắn không bằng đối phương.
Ok, hai cái này không bằng thì chúng ta so tiền.
Ông chủ Ngưu cắn răng, cho dù hôm nay lão tử tiêu hết một khu mỏ cũng phải tiêu diệt uy phong của ngươi, để cho ngươi biết sự lợi hại của lão Ngưu ta.
Kết quả càng thê thảm hơn, hắn thậm chí còn không được tiêu tiền.
Ở Cảng thành, phiên bản giới hạn của Chanel cao cấp chỉ có mấy chiếc, lão Ngưu không có tư cách mua. Trong mắt Nobel công tử chỉ toàn là vẻ khinh miệt, ngoài ra không còn cảm xúc gì khác.
Cuối cùng là so phong cách.
"Vị tiên sinh không cắt mác này, buổi chiều Hắc Mân Côi của ba ta sẽ tham gia trận đấu đầu tiên trong đời, chẳng hay ngươi có hứng thú dẫn theo vị tiểu thư xinh đẹp này đến xem thi đấu hay không?"
Mặc dù Nobel công tử đang nói với ông chủ Ngưu, nhưng ánh mắt thì cứ dán chặt vào cô nàng sinh viên.
KO!
Bị áp đảo từ đầu đến cuối, ông chủ Ngưu từ trạng thái đầy máu chuyển sang hết máu chỉ trong nửa tiếng.
Nếu không phải cô nàng sinh viên vẫn còn biết ai là kim chủ, thì e là Ngưu Quảng Phát sẽ tức chết luôn.
Nói thì nói không lại, so thì so không bằng.
Vậy thì phải làm sao?
Sau khi có tiền có của, ông chủ Ngưu chịu ảnh hưởng sâu sắc của tiểu thuyết võ hiệp, hừng hực khí thế và tinh thần dũng cảm.
Hắn nhìn mấy gương mặt dữ tợn phía sau mình (hắn cố ý chọn những người này vì ngoại hình hung dữ, có khí thế), rồi lại nhìn những người đi cùng đối phương. Ừm, lão Ngưu đã nắm chắc.
Thế là ông chủ Ngưu xắn tay áo, lập tức xông lên. Lão Ngưu xuất thân từ quặng mỏ, tuy mấy năm nay có tiền có của sa vào tửu sắc nhưng nền tảng vẫn khá ổn.
Vì vậy hai con gà mờ bắt đầu mổ nhau, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.
…
Nghe đến đây, Tô Bình Nam nghiêm túc quan sát vóc dáng của ông chủ Ngưu, sau đó nở nụ cười hiếm hoi.
"Ngươi đánh nhau với người ta à?"
Bạn học Tô Hồng Trung gật đầu. Đầu tiên hắn đắc ý ra mặt, nhưng ngay sau đó lại trở nên ủ rũ. Đánh thì thắng đấy, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ. Nếu hắn không bỏ ra một số tiền lớn thì e là tên luật sư giỏi đổi trắng thay đen kia sẽ kiên quyết tống hắn vào tù.
"Nói đi, ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"
Tô Bình Nam cười tủm tỉm, hiếm có khi lão Ngưu chọc hắn vui vẻ như vậy.
"Ta nghe nói tên tiểu tử kia có du thuyền, hẹn người ta ra biển. Ta muốn mượn tàu của ngươi, ta muốn nghiền ép hắn."
Lối tư duy của ông chủ Ngưu luôn kỳ lạ như vậy đấy, thậm chí không kém gì Trương Đồng đại thần của tập đoàn Cẩm Tú.
"Mượn tàu?"
Tô Bình Nam vẫn không theo kịp lối tư duy của đối phương.
"Cho ta mượn chiếc tàu vạn tấn kia của ngươi dùng một thời gian. Ta sẽ trả phí! Nhưng mà ngươi cũng phải cho ta mượn ít người, thuộc hạ của ta chẳng ra làm sao, khoe không nổi."
Ông chủ Ngưu đã dò la hành tung dạo gần đây của đối phương hết sức rõ ràng, hắn đã ảo tưởng cảnh tượng sắp diễn ra.
Mình đứng ở đầu tàu đón gió, sau lưng là một đám hán tử mặc đồ đen, đến lúc đó hắn sẽ nhổ một bãi đờm. Nhân sinh đắc ý cũng chỉ đến thế là cùng.
Tô Bình Nam không trả lời ngay, tay phải thong dong gõ bàn. Đây là một thói quen khi hắn suy nghĩ.
"Ngươi nói hắn tên là Nobel? Tập đoàn tài chính Hợp Sinh?"
Đột nhiên Tô Bình Nam cất tiếng hỏi.
Ngưu Quảng Phát gật đầu. Tô Bình Nam biết đối phương là ai: Nobel Harro.
Ở thời không kia, Nobel là công tử phá của nhất thiên hạ, người thừa kế hợp pháp duy nhất của gia tộc Harro.
Sau khi ba của Nobel đột ngột qua đời, hắn kế thừa gia nghiệp, nhưng bậc kỳ tài này đã bán đổ bán tháo hết gia nghiệp chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi.
Tiếng gõ bàn dừng lại.
"Ta giúp ngươi, ta sẽ đòi lại danh dự cho ngươi." Tô Bình Nam bỗng lên tiếng.
Ông chủ Ngưu lập tức vui mừng, lời tâng bốc nịnh nọt tuôn ra ào ào cứ như không cần tiền.
Vẻ mặt Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh, khói xì gà màu màu xanh nhạt che khuất ánh mắt hung ác như mãnh thú khi phát hiện ra con mồi.
Tập đoàn tài chính Hợp Sinh, một trong những tài phiệt lớn nhất ở Indonesia. Cẩm Tú đặt chân vào Indonesia, không có con mồi nào ngon bằng quốc gia Đông Nam Á này.
...
Lưu Lập Quả rất kiên nhẫn, giống như một con rắn độc mưu đồ cắn chết voi.
Hắn cẩn thận náu mình trong chỗ tối, định thăm dò quỹ tích hoạt động của Tô Bình Nam.
Hắn phải cẩn thận hơn lúc mới đến Thiên Đô nhiều lần, bởi vì mấy ngày đầu hắn chỉ mới xuất hiện gần tập đoàn Cẩm Tú mấy lần, thậm chí còn chưa trông thấy Tô Bình Nam đã suýt bị phát hiện.
Vẻ bề ngoài nho nhã lịch sự giúp hắn tránh được một kiếp. Nhân viên bảo vệ của tập đoàn Cẩm Tú rất chú ý tới kẻ đậm chất giang hồ, mà hắn lại chẳng nhiễm mùi máu tươi.
Lưu Lập Quả càng kiêng dè Tô Bình Nam hơn.
Bởi vì cao ốc của tập đoàn Cẩm Tú vẫn chưa xây xong, Tô Bình Nam lại lười chuyển qua chuyển lại nên vẫn ở trong căn nhà nhỏ ba tầng tại Thiên Nam.
Gần trụ sở chính của tập đoàn Cẩm Tú có mấy khu dân cư, Lưu Lập Quả thuê hai căn nhà năm tầng ở gần trụ sở chính của tập đoàn Cẩm Tú.
Vị trí của hai căn nhà này nằm ở phía trước và phía sau trụ sở chính của tập đoàn Cẩm Tú. Lưu Lập Quả còn cố ý mua một cái ống nhòm để tiện quan sát.