“Ta không có ác ý, tất cả mọi người đều là người Hạ quốc. Hãy kết giao bằng hữu đi."
Quách Quang Diệu cười rất chân thành, thậm chí hắn còn chủ động đem cái bật lửa nhích lại gần hơn châm thuốc lá cho Đinh Thanh.
Đinh Thanh liếc nhìn rồi tùy tiện hút mấy ngụm.
"Nói hay lắm, ngươi muốn thu nợ hay là dạy đời người ta? Thật thoải mái cho ngươi rồi."
Quách Quang Diệu lắc đầu.
Lý Tự Thành không nói gì, do thân phận khác trên người nên hắn không được nói chuyện với người lạ trước mặt.
“Mới vừa vận động xong có muốn giải tỏa một chút hay không?”
Quách Quang Diệu nói xong, nhìn đến vẻ mặt nghi vấn của hai người nọ, lại tiếp câu: "Ta bao."
Đinh Thanh dám đi con đường không có có lối về này dĩ nhiên lá gan rất lớn. Bọn hắn vốn là hai người cùng khổ chỉ có thể dựa vào việc xem phim sex mà giải tỏa. Nay có người coi tiền như rác đứng ra chiêu đãi, dĩ nhiên bọn hắn sẽ không bỏ qua.
Mục đích của đối phương là gì, người có cuộc sống nát bét như Đinh Thanh không thèm quan tâm.
Sau một loạt các liệu trình, Đinh Thanh đã yêu thích phương pháp thư giãn này. Hắn cũng biết rằng với thực lực hiện tại của mình thì không thể đến được một nơi xa hoa lộng lẫy như thế này.
"Thích không?"
Quách Hoàng Diệu vẫn mặc đồ vest phẳng phiu như trước, vẻ mặt tươi cười nhìn hai nam nhân mặc đồ tắm rộng thùng thình.
Đinh Thanh gật đầu.
“Hiện tại có thể nói chuyện được rồi chứ?”
Quách Quang Diệu ngoắc ngoắc ngón tay, một nam nhân trung niên bước vào phòng khách đặt chiếc túi da màu đen xuống, gật đầu với Quách Quang Diệu rồi quay người bỏ đi.
“Ra ngoài hành tẩu giang hồ phải gặp được đúng người thì gia tài bài bạc triệu mới về tay.”
Quách Quang Diệu vừa nói vừa mở túi tiền trước mặt hai người, bên trong có đầy tiền mặt. Hai người Đinh Thanh nhìn nhau không nói tiếng nào, nhưng hơi thở của bọn hắn trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Không có bữa cơm nào là miễn phí, Đinh Thanh hiểu được đạo lý này. Sau khi bình tĩnh lại, hắn chậm rãi hỏi: "Chúng ta cần phải làm gì?"
Quách Hoàng Diệu nhìn Đinh Thanh với vẻ khen ngợi. Mấy ngày nay hắn đã tiếp xúc với rất nhiều người trẻ tuổi đến từ Bổng Tử Quốc, người này là người có tính tình trầm tĩnh ổn định nhất.
“Các người không thấy chừng này là quá ít hay sao?”
Quách Quang Diệu ném hai điếu xì gà qua. Trước mặt hai người Đinh Thanh, hắn dùng bật lửa đốt một xấp tiền mặt rồi quơ quơ trước mắt Đinh Thanh.
Nhìn thấy những tờ tiền dày cộp cháy dần trong tay người này, Đinh Thanh đau lòng đến mức thở không ra hơi. Ngày ngày mình liều mạng kiếm tiền cũng chỉ bằng tiền người ta hút một điếu thuốc?
Thấy cả hai đang thẫn thờ hút xì gà, Quách Quang Diệu ném nửa tờ tiền vẫn còn cháy vào thùng gỗ để ngâm chân.
"Thời tiết ở vùng biển đúng là lạnh quá."
Quách Quang Diệu vừa nói vừa bắt đầu ném số tiền mặt còn thừa ở một bên vào trong thùng gỗ, ngọn lửa bùng cháy rất nhanh.
"Tiền bối! Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?”
Lý Tự Thành tức giận đứng lên hỏi. Khí thế của đối phương quá mức bức người, hắn không tự chủ được mà dùng kính ngữ để xưng hô.
"Ta sẽ tự giới thiệu bản thân trước."
Sau khi Quách Quang Diệu ném tất cả tiền giấy vào thùng gỗ, hắn phủi phủi tay vốn không có dính miếng tro nào, mở miệng nói:
"Đây là danh thiếp của ta."
Nói xong Quách Quang Diệu trịnh trọng trao danh thiếp của mình, Đinh Thanh lau tay lên áo choàng tắm rồi mới cung kính nhận lấy.
Đinh Thanh và Lý Tự Thành đọc kỹ từng chữ: "..."
"Tập đoàn Cẩm Tú? Quách Quang Diệu.”
Quách Quang Diệu gật đầu, nghiêm túc nói: "Tập đoàn Cẩm Tú quá lớn, về sau các người sẽ từ từ biết, hiện tại các ngươi chỉ cần biết lần này ta đến tìm các ngươi là bởi vì Cẩm Tú lựa chọn các ngươi.”
“Tập đoàn Cẩm Tú cần người nói tiếng địa phương trên đảo Quy Vĩ, các ngươi là một trong những người được chọn đó.”
Đinh Thanh gãi đầu hỏi: "Một trong? Là ý gì?”
"Theo nghĩa đen chính là chúng ta đã chọn rất nhiều người."
Quách Quang Diệu cũng không giấu diếm hơn nữa còn thẳng thắn: "Chúng ta chỉ cần những người ưu tú nhất hợp tác với Cẩm Tú.”
"Mỗi lần như vậy ngươi đều làm thế này sao?”
Đầu óc Đinh Thanh phản ứng nhanh, lập tức hỏi.
"Đúng vậy, tiền có thể đại diện tốt nhất cho sự chân thành, cho dù là thiêu hủy tiền đi chăng nữa.”
Quách Quang Diệu gật đầu và nói tiếp: "Lần đầu tiên gặp mặt như vậy, trí nhớ sẽ để lại ấn tượng rất sâu, ta hy vọng thông qua cách này có thể làm cho hai người tương lai hợp tác với Cẩm Tú biết hai điều.”
Ánh mắt Đinh Thanh và Lý Tự Thành lóe lên.
“Thứ nhất, Cẩm Tú có thể cho các ngươi sự giàu có. Thứ hai, những gì Cẩm Tú không cho các ngươi thì cho dù là tiêu hủy các người cũng không thể lấy được.”
Quách Quang Diệu nói xong, đứng dậy mỉm cười: "Hành tẩu giang hồ, một bước là vương, một bước là chết. Ta cho các người cơ hội để đấu tranh với vận mệnh. Phải xem các người có bằng lòng bắt lấy cơ hội này hay không. Nếu như các người đồng ý, trong vòng một tuần sẽ có người ở phòng 303 khách sạn Đại Vũ chờ các ngươi.”
Khi Quách Quang Diệu đi ra ngoài, Lý Tự Thành đã ngăn hắn lại.
"Tại sao ngươi không tìm Lưu Thế Hách?"
Theo như những lời Lý Tự Thành nói thì Lưu Thế Hách là chủ một trong những công ty lớn nhất đảo Quy Vĩ, thậm chí sau lưng hắn còn có bóng dáng của công ty Phủ Sơn.
“Bởi vì hắn không nghe lời, hơn nữa các ngươi cũng cần thành ý của chúng ta. Tên Lưu Thế Hách này chính là thành ý mà ta tặng cho tất cả các ngươi.”
...
Ngày hôm sau Đinh Thanh nhận được tin tức Lưu Thế Hách ngang tàng không ai bì nổi đã bị thuộc hạ bán đứng, trong lúc lái xe chạy trốn không cẩn thận bị ngã xuống vách núi.
Đến lúc này kế hoạch hỗ trợ Bổng Tử quốc của Tô Bình Nam đã bắt đầu, mà bước đầu tiên chính là là nuôi trùng.
Nuôi ra con trùng hung ác nhất.