Tham vọng của Tô Bình Nam quá lớn, lại không bằng lòng với quyền hành hiện tại. Khi đến đây, Tô Bình Nam muốn tạo ấn tượng sâu sắc nhất với vị công tử kiêu ngạo này.
Để cho ý chí kiên cường mạnh mẽ của của hắn đi sâu vào nội tâm người kia, khiến cho Nobel nghĩ rằng tập đoàn Cẩm Tú là chỗ dựa thực sự của mình, để Nobel sẵn sàng gia nhập Cẩm Tú. Đây là mục đích của Tô Bình Nam, mục đích của việc gióng trống khua chiêng kia.
Tô Bình Nam không nghĩ nhiều về số tiền mà Hợp Sinh đang sở hữu. Nhưng Hợp Sinh ở Indonesia có đảo nhỏ tư nhân, vị trí và ngành nghề quản lý lại cực kỳ có sức hấp dẫn.
Tô Bình Nam rất rõ ràng rằng với sự bùng nổ của bất động sản và sự trỗi dậy của ngành công nghiệp Internet, tiền chẳng qua cũng chỉ là một con số khổng lồ vô cùng tận đối với tập đoàn Cẩm Tú và Tô Bình Nam mà thôi. Thứ mà Tô Bình Nam cần là biến con số này thành một loại sức mạnh khác, sức mạnh của chính mình, chứ không phải những con số trống rỗng trong ngân hàng.
Từ lúc sống lại tới bây giờ, Tô Bình Nam có được tập đoàn Cẩm Tú với nguồn tài chính khổng lồ và các thuộc hạ xả thân làm việc cho hắn. Sự điên cuồng trong dòng máu Tô gia khiến hắn nghĩ rằng mình có thể thử một lần.
"Mang bản đồ biển trên thuyền đến đây!"
Tô Bình Nam ném điếu xì gà xuống biển, nói mà không quay đầu lại.
Bản đồ nhanh chóng được đưa ra, Tô Bình Nam yêu cầu Đỗ Cửu và Đỗ Thạch mỗi người giữ lấy một góc rồi bày ra trong gió.
Chất lượng của bản đồ biển rất tốt, bay phần phật trong gió biển.
"Thuyền trưởng Mã, ngươi có biết chỗ này tên là gì không?"
Tô Bình Nam nhìn hắn chằm chằm, tay bắt đầu chỉ từ vị trí Lâm Hải thuộc Thiên Nam trên bản đồ và kết thúc ở Thái Lan, sau đó gom các quốc gia vùng biển và Indonesia lại một vòng tròn lớn.
Thuyền trưởng của con tàu chở hàng tên là Mã Chính, cao to béo tốt, ngày thường rất nóng nảy, mấy tháng nay ở chỗ thủy sản Cẩm Tú hắn đã bị Tiểu Trang làm cho tâm phục khẩu phục, lại càng kính trọng Tô Bình Nam hơn. Khi Tô Bình Nam nhờ mọi người lấy bản đồ, hắn nghĩ rằng đường biển có vấn đề, vội vàng đi theo.
Nghe thấy Tô Bình Nam hỏi, hắn lập tức nghiêm túc nhìn, hoàn toàn không hiểu Tô Bình Nam có ý gì, cũng không dám trả lời bừa bãi nên đành phải ngơ ngác lắc đầu.
Ngưu Quảng Phát cũng thích thú bước về phía trước, hắn không biết gì về bản đồ và điều hướng nhưng hắn đã nói một câu.
"Đây không phải là Nam Hải sao?"
Tô Bình Nam gật đầu và nhìn biển cả vô biên với đôi mắt như ngọn đuốc.
Tô Bình Nam không nói chuyện, không ai dám phát ra âm thanh, nhất thời chỉ có khí tức kinh người.
Hạ quốc có bốn biển, Đông Tây Nam Bắc.
Nam Hải không có Long Vương. Đây là ý tưởng của hắn, rất kiêu ngạo, rất đậm chất Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam không bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng Tiểu Trang ngay lập tức hiểu rõ ý định của hắn.
Tiểu Trang tin tưởng Tô Bình Nam thậm chí còn hơn cả bản thân Tô Bình Nam, ánh mắt của hắn lập tức trở nên cuồng nhiệt.
Đúng lúc này, Ngưu Quang Phát liếc thấy một chiếc du thuyền xuất hiện trên biển phía trước.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Ông chủ Ngưu yên lòng, thật ra hắn đã lo lắng suốt vì sợ tin tức mình nhận được có gì sai khác thì Tô Bình Nam lại tốn công một chuyến tay không.
Tô Bình Nam cũng nhìn thấy.
"Chính là chiếc thuyền này.”
Ngưu Quảng Phát cầm lấy kính viễn vọng do vệ sĩ giao cho, cẩn thận nhìn logo trên du thuyền, trên tay lấy ra một tờ giấy đối chiếu, sau đó hưng phấn gật đầu.
Tô Bình Nam vỗ tay ra hiệu cho Tiểu Trang đi tới.
"Hạ thuyền nhỏ xuống buộc bọn hắn dừng lại, chúng ta đi gặp mặt vị công tử này."
…
Đinh Thanh nhìn Lý Tự Thành, đôi mắt ngậm cười cùng vẻ tươi cười thường ngày đã mất đi, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hai người đang uống rượu trắng trong một căn lều đơn giản làm bằng những tấm vải bạt màu xanh và đỏ dựng ở ven đường Bổng Tử quốc. Có rất nhiều đồ nướng trên bàn, nhưng ở giữa bàn thì lại trống không.
Chỗ trống ở giữa có một tấm danh thiếp, nền đen mạ vàng rất tinh xảo.
“A Tây!"
Đinh Thanh không khỏi cảm thán, sau khi than thở thì uống sạch rượu trước mặt, bất mãn nói: "Tử Thành, cơ hội tốt như vậy tại sao lại do dự? Thật sự là…"
Lý Tự Thành cười nhạt nói: "Ông chủ không nói ra, chúng ta không có nhân thủ. Nếu đến đó chỉ có bốn năm người thì cũng chẳng ích gì."
Lý Tự Thành vừa nói xong, Đinh Thanh rất tức giận, đập chiếc đũa trong tay xuống đất, mắng mỏ Bổng Tử quốc vài câu, dậm chân vài cái rồi mới ngồi trở lại.
Trong lều không có nhiều người, chỉ có hai cái bàn.
Đinh Thanh và Lý Tử Thành ngồi một bàn, còn ba huynh đệ khác nhỏ tuổi hơn thì ngồi bàn khác.
Bà chủ quán nướng ngoài năm tuổi rất quen thuộc với những người trẻ tuổi này. Nhìn thấy Đinh Thanh mất bình tĩnh, nàng cũng không sợ hãi. Nàng đứng dậy, đưa cho Đinh Thanh đôi đũa khác và nói: "Lại mất bình tĩnh rồi. Lần sau đừng làm thế này nữa, nếu không ta sẽ không cho ngươi nợ nữa đâu.”
Câu nói này khiến Đinh Thanh lập tức ỉu xìu, đờ đẫn cầm lấy chiếc đũa. Nhà hàng yên tĩnh một lúc, chỉ có con mực trên giá nướng phát ra tiếng kêu xèo xèo.
Lý Tự Thành biết tại sao Đinh Thanh lại cáu kỉnh, lý do của tất cả những điều này là vì tấm danh thiếp trên bàn.
"Tập đoàn Cẩm Tú, Quách Quang Diệu."
Trên danh thiếp có chữ Hán, Lý Tự Thành và Đinh Thanh đều đọc được. Suy nghĩ của Lý Tự Thành lại trở về buổi sáng ngày hôm đó.