Cánh tay và cái miệng phải hoạt động vất vả của Lý Lạc Nhiên đều đã mỏi nhừ mới phóng thích được dục vọng của Tô Bình Nam. Nàng trừng mắt oán trách hắn: "Bản cô nương dâng mình đến tận cửa mà không thể hầu hạ ngươi. Còn ngươi thì lại tặng Đinh Đồng món quà quý như vậy. Hay là ta dứt khoát gọi nàng tới? Nhìn dáng vẻ nàng như vậy, trăm phần trăm là nàng rất cam tâm tình nguyện đấy."
Lý Lạc Nhiên vẫn còn hơi ghen tỵ.
Tô Bình Nam bật cười lắc đầu, vươn một tay ôm Lý Lạc Nhiên vào lòng: "Ngươi là nữ nhân của Tô Bình Nam ta, nàng không phải."
…
Trên tầng thượng đài truyền hình Thiên Đô.
"Ta là nữ nhân của Tô Bình Nam."
Mạnh Hiểu Hiểu nghiêm túc nói: "Tiểu Mạnh, ngươi xuống đi! Ta sẽ gọi điện cho hắn, tiền của ngươi sẽ không thiếu một đồng nào. Đừng làm chuyện ngu ngốc!"
Mạnh Hiểu Hiểu hoảng thật rồi, rất sợ tiểu tử đi theo mình mấy năm này nhất thời nghĩ quẩn rồi gieo mình xuống.
"Ta bảo đảm số tiền ngươi bị lừa sẽ không thiếu một đồng nào, nhất định sẽ lấy về giúp ngươi."
Tiểu Mạnh là thợ quay phim đi theo Mạnh Hiểu Hiểu hơn ba năm. Hắn đứng trên tòa nhà đài truyền hình, gió lớn thổi y phục của hắn kêu phần phật.
"Thật sao?"
Tiểu Mạnh hỏi với vẻ nghi ngờ. Hắn học theo người ta làm ăn buôn bán, bán nhà của ba mẹ lẫn nhà của mình, vốn định kiếm một khoản lớn. Ai dè người bạn quen biết mấy năm lại là một kẻ lừa đảo.
Tiểu Mạnh mất hết vốn liếng, trong cơn kích động hắn đứng trên sân thượng định kết thúc sinh mạng của mình. Lãnh đạo đài truyền hình tận tình khuyên bảo suốt nửa tiếng, còn cố ý gọi Mạnh Hiểu Hiểu đã về nhà nghỉ ngơi tới, thế nên mới có cảnh tượng này.
"Thật mà."
Mạnh Hiểu Hiểu tiến gần đến vài bước rồi bấm điện thoại, cố ý đưa điện thoại đến gần Tiểu Mạnh để hắn nghe thấy giọng nói trong điện thoại.
"Alo, sao thế?"
Tô Bình Nam biết nhất định là Mạnh Hiểu Hiểu có việc tìm hắn, nếu không nàng sẽ không gọi điện vào giờ này.
Mạnh Hiểu Hiểu nhanh chóng thuật lại sự việc, sau đó cùng Tiểu Mạnh đang lo lắng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Tô Bình Nam.
Trong điện thoại yên tĩnh vài phút, tiếp đó giọng nói của Tô Bình Nam vang lên: "Đưa điện thoại cho hắn."
Nhất thời trên sân thượng cực kỳ yên tĩnh, mười mấy người đứng bên dưới đều nín thở. Bọn hắn đều biết đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Tiểu Mạnh.
"Hiểu Hiểu đã mở lời thì ta sẽ giúp ngươi việc này. Nhưng ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Giọng Tô Bình Nam rất lạnh nhạt, không hề dao động vì đối phương muốn nhảy lầu.
"Bất kể có ý nghĩa gì cũng xin ngươi hãy giúp ta."
Trong giọng nói của Tiểu Mạnh xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào.
"Nghĩa là ngươi đã nhận tình hữu nghị mà Cẩm Tú bỏ ra, sau này chúng ta sẽ là bạn bè, mà giữa bạn bè thì phải có qua có lại."
Giọng Tô Bình Nam không lớn nhưng lại truyền đến tai mỗi người vô cùng rõ ràng.
"Có lẽ Cẩm Tú vĩnh viễn không cần ngươi giúp đỡ, nhưng hi vọng là chẳng may có một ngày như vậy, ngươi sẽ hào phóng nhớ đến những gì chúng ta đã bỏ ra."
Tiểu Mạnh lập tức gật đầu, không quan tâm Tô Bình Nam có nhìn thấy hay không.
"Chuyện này ta biết rồi, ta sẽ nhanh chóng cho ngươi một câu trả lời hài lòng. Buổi tối hãy ngủ một giấc thật ngon nhé!"
Tô Bình Nam cúp điện thoại.
"Tin rồi chứ?"
Mạnh Hiểu Hiểu vừa cẩn thận đỡ Tiểu Mạnh từ mép sân thượng xuống vừa vui vẻ nói. Hiện giờ trong lòng nàng, chỉ cần Tô Bình Nam đồng ý thì nhất định sẽ làm được.
Tiểu Mạnh được nhân viên ban ngành liên quan dìu xuống. Mạnh Hiểu Hiểu thấy đồng nghiệp trong đài đều ngây người nhìn mình chằm chằm, tức thì đơ luôn.
Nàng vẫn luôn giấu chuyện giữa mình và Tô Bình Nam, không ngờ hôm nay lại nói ra trước mặt tất cả mọi người.
Còn nói cái gì mà ta là nữ nhân của Tô Bình Nam nữa chứ! Lúc này Mạnh Hiểu Hiểu hoàn toàn không còn dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày, nàng chỉ ước gì tìm được cái hố để chui vào.
"Khụ, khụ."
Giám đốc Lâm nở nụ cười: "Tiểu Mạnh à, người lúc nãy ngươi nhắc tới là Tô tổng của tập đoàn Cẩm Tú phải không? Hẳn là ba ngươi vẫn chưa biết nhỉ?"
Mạnh Hiểu Hiểu không trả lời.
"Ờm, ba ngươi nhờ ta quan tâm đến cuộc sống của ngươi, ta sẽ báo cho hắn chuyện này."
Mạnh Hiểu Hiểu chạy trốn trước cái nhìn chăm chú của mọi người. Nàng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể chạy trốn. Hai lãnh đạo cười ngặt nghẽo trên sân thượng, hiếm có khi trông thấy nữ hài thông tình đạt lý này thẹn thùng như vậy.
Hai mươi phú sau, Mạnh phụ cố ý chạy tới trụ sở của nàng.
"Ngươi qua lại với Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú từ khi nào thế?"
Mạnh phụ nhìn con gái mình, giọng điệu đong đầy lo lắng: "Tác phong làm việc của Tô Bình Nam quá bá đạo, hơn nữa tâm tư phức tạp. Ta sợ hắn lợi dụng ngươi."
Mạnh Hiểu Hiểu nhìn ba mình. Ba rất thương yêu nàng, có lẽ là do địa vị nên hắn làm gì cũng quen nghĩ theo chiều hướng xấu.
"Ánh mắt ta không có vấn đề gì. Với sự kiêu ngạo của hắn, hắn tuyệt đối không thèm lợi dụng ta gì hết."
Mạnh Hiểu Hiểu cất giọng kiên quyết nói: "Còn nữa, trước tiên ngài nên biết rằng con gái ngài theo đuổi người ta."
Không ai hiểu con gái bằng ba, thấy thái độ này của con gái, Mạnh phụ không nói gì nữa mà chỉ thở dài.
"Hôm nào mời hắn đến nhà uống trà."
…
Tô Bình Nam không ngờ tới, Mạnh Hiểu Hiểu lại càng không ngờ chuyện lần này lại lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Sau chuyện này, rất nhiều người cam tâm tình nguyện làm bạn của Cẩm Tú. Ai dám nói là mình sẽ luôn thuận buồm xuôi gió? Mọi người đều là người trưởng thành, ai lại ngây thơ cho rằng xã hội này trong sạch chứ?
Ở Thiên Nam, mạng lưới vô hình kia của Cẩm Tú càng thêm vững chắc và chằng chịt.