Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 323 - Chương 323: Hôm Nay Lão Tử Sẽ Đánh Cho Ngươi Răng Rơi Đầy Đất

Chương 323: Hôm nay lão tử sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất Chương 323: Hôm nay lão tử sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất

Hôm nay Nhậm Tuệ Mẫn không mang thêm quần áo khi lên thuyền, nàng chỉ mặc một chiếc váy dài với một chiếc khăn choàng màu đen. Sự tương phản rõ rệt giữa trang phục đen và làn da trắng như tuyết khiến Nhậm Tuệ Mẫn trở nên cực kỳ xuất trần.

"Ta là người thừa kế duy nhất của gia tộc Harro. Ta có gia sản bạc tỷ nhưng đáng tiếc lại không có nổi một hồng nhan tri kỷ bên cạnh. Đại đa số đều vì tiền mà đến. Haizz…”

Tiếng thở dài của Nobel công tử khiến Nhậm Tuệ Mẫn nổi hết da gà.

"Tuệ Mẫn, tuần sau sẽ có một show diễn tuần lễ thời trang ở Gaul, nếu ngươi muốn đi thì ta có thể giới thiệu cho ngươi.”

Câu này Nobel nói là sự thật, không hẳn là khoe khoang. Người này thực sự là một tài năng trong ngành thời trang, hắn có một số quan điểm độc đáo về xu hướng thời trang mà ngay cả người lão làng ở Armani cũng nhìn hắn có phần kính trọng.

Ngay lúc Nhậm Tuệ Mẫn qua loa đối phó mà Nobel công tử cứ bám riết không tha, bỗng có tiếng động lớn từ mạn trái thuyền, sau đó du thuyền từ từ dừng lại.

Sau đó tiếng bước chân cùng với tiếng quát vang lên, lập tức thấy mười mấy người mặc áo vest đen cùng với những người ăn mặc như như quỷ nước đi lên du thuyền. Trong phút chốc những người mẫu đang uống rượu lắc lư theo điệu nhạc cùng vài vị công tử đều trợn tròn mắt.

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến một từ: "Cướp biển."

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Nobel và Nhậm Tuệ Mẫn, một con thuyền sức chứa vạn tấn từ từ đi về phía du thuyền.

Tàu chở hàng càng lúc càng gần, sắc mặt của những người trên du thuyền trở nên tái nhợt. Có hàng trăm nam nhân mặc vest đen đứng ngay ngắn trên boong tàu chở hàng.

"Đây là cường hào phương nào?"

Sắc mặt Nobel tái nhợt, Nhậm Tuệ Mẫn cũng không khá hơn là bao. Nàng có thị lực tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy ác ma kia đứng thẳng trên mũi tàu chính là ác ma suýt giết chết nàng trong bữa tiệc từ thiện.

Ánh mắt của ác ma kia rất nghiêm túc nhìn thẳng về vị trí nàng đang đứng.

Tô Bình Nam đứng ngược gió với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Nobel lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Nhậm Tuệ Mẫn, sự tò mò thậm chí còn lấn át nỗi sợ hãi, Nobel thì thầm hỏi: "Người này là ai?"

Nhậm Tuệ Mẫn buột miệng: "Một tên ác ma giết người không chớp mắt."

Lời vừa nói ra nàng liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, tuy rằng nam nhân đó dùng cách hơi đáng sợ, nhưng hắn cũng vì muốn cứu nàng mà thôi.

Ngay lập tức, Nhậm Tuệ Mẫn cảm thấy nhẹ nhõm. Lần trước trong khách sạn, lúc Tô Bình Nam bị tấn công nàng cũng có mặt tại hiện trường. Sự thờ ơ lạnh lẽo và khát máu mà Tô Bình Nam thể hiện khiến Nhậm Tuệ Mẫn không thể nào quên được. Sau khi thêm sự kiện về cái chết ly kỳ của Hổ Loan Tử Trần Diệu Hưng, Nhậm Tuệ Mẫn đột nhiên cảm thấy mình đã nói không sai.

Ngay lúc Nobel đang hết sức lo lắng thì tàu lớn đã sắp tới gần, hắn chợt nghe một giọng nói có chút quen thuộc rống to: “Oắt con, hôm nay lão tử sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, để xem ngươi tìm luật sư như thế nào.”

Khí thế ra sân của Tô Bình Nam quá mạnh mẽ, Nobel không phát hiện ra Ngưu Quảng Phát phía sau hắn.

Sau chuyện không may lần trước, gia tộc Harro sợ công tử phóng đãng nhà mình lại gây ra chuyện gì bèn phái hai vệ sĩ bảo vệ bên người hắn. Nobel sắc mặt tái nhợt lập tức trốn ra phía sau hai vệ sĩ đã chạy đến bên cạnh hắn.

Ngưu Quảng Phát vụng về leo lên thuyền, lập tức sải bước đi thẳng đến Nobel với vẻ mặt dữ tợn. Nhìn thấy bộ dạng đối phương như con chim cút, hắn bật cười, nhất thời cảm thấy trên đời chẳng còn gì vui sướng hơn.

"Ngưu tiên sinh, chúng ta đã gặp lại nhau rồi. Mọi người chỉ là hiểu lầm thôi, tại sao lại lao sư động chúng như vậy?”

Thật ra Nobel công tử là người có thể co được giãn được, lập tức hạ giọng nói.

Hai vệ sĩ của Nobel không dám manh động, một hàng người lên thuyền trông cực kỳ hung bạo, sợ chọc giận đối phương sẽ phát sinh những chuyện không thể vãn hồi.

Một số người mẫu đã khóc lóc đi ra, bị Tô Bình Nam phất tay quay trở lại thuyền.

Người có thể được gọi là nhân vật chính của bữa tiệc này là ba nam và hai nữ, ngoại trừ Nobel thì bốn người còn lại đều đến từ Hồng Kông. Từ quần áo có thể thấy bọn hắn đều xuất thân từ những gia đình giàu có.

Vẻ mặt Tô Bình Nam rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng: “Ta đến đây chính là để tìm một người đòi lại công bằng, không phải muốn làm gì các ngươi đâu.”

Ngoại trừ Nobel, một vài người dần dần không còn hoảng sợ nữa, trong mắt hiện lên sự tò mò cùng ngưỡng mộ.

Những người này vốn sống giàu sang vô lo vô nghĩ, thực sự rất nhàm chán. Nỗi lo lắng giảm bớt, thực sự cảm thấy rằng đây là một cuộc gặp gỡ hiếm hoi khi gặp một nhân vật giống như bá vương như vậy.

Kể cả Nobel cũng cảm thấy như vậy.

Mặc dù hiện nay có rất nhiều thanh niên ở Cảng thành, nhưng hầu hết bọn hắn đều nói năng thô tục và nhuộm tóc sặc sỡ.

Nam nhân trước mặt thân thẳng tắp, mái tóc ngắn trên gương mặt rất cương nghị, khí chất bay lên tựa như một thế hệ hào hùng. Những nam nhân cao lớn phía sau đều lộ ra khí tức thiết huyết hung bạo.

Hai nữ tử trong số ba nam hai nữ thậm chí còn cảm thấy thấy sợ hãi đến nhũn ra. Tuy rằng cuộc sống cá nhân của các nàng có chút bừa bãi nhưng kiến thức và tài hoa thì tuyệt đối xem như tinh anh, nhưng trước giờ các nàng chưa từng thấy nam nhân nào có nội tiết tố bùng phát như vậy.

Lợi hại như đao, trầm ổn như núi. Đây là ấn tượng của Tô bình Nam trong lòng hai cô gái.

"Hả?"

Tô Bình Nam rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhậm Tuệ Mẫn, ánh mắt của hắn đột nhiên mang một ý nghĩa khác. Không phải nữ tử này được gọi là ngọc nữ chưởng môn sao, ai từng thấy qua ngọc nữ chưởng môn lại tham gia ba cái loại tiệc tùng này chưa.

Bình Luận (0)
Comment