Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 324 - Chương 324: Bởi Vì Ngươi Bắt Nạt Hắn Nên Ta Đến Đây

Chương 324: Bởi vì ngươi bắt nạt hắn nên ta đến đây Chương 324: Bởi vì ngươi bắt nạt hắn nên ta đến đây

"Đại vương à, tiền có thể giải quyết không?”

Bị lão Ngưu trừng mắt sợ chết khiếp, Nobel thật thức thời nói với Tô Bình Nam.

Hắn còn chưa kịp hỏi Nhậm Tuệ Mẫn người này là ai, cũng không biết xưng hô như thế nào, vậy mà lại phát ra ra xưng hô như thế.

Nhậm Tuệ Mẫn không chịu nổi ánh mắt của Tô bình Nam, nhưng ánh mắt này làm cho nàng trong phút chốc quên đi sợ hãi đối với Tô Bình Nam. Cũng không biết là nàng lấy đâu ra dũng khí hô to với Tô Bình Nam: "Không phải như vậy đâu, ta bị lừa lên thuyền. Cứu ta với!”

Chữ "cứu ta" vừa mới thốt ra, Nhậm Tuệ Mẫn ngây người. Nếu như người này thật sự cứu mình thì không phải càng gay go hơn hay sao? So với vị công tử lăng nhăng kia thì nàng còn sợ hãi Tô Bình Nam hơn. Dũng khí vừa qua đi, nàng cũng không dám sửa miệng nữa.

Tô Bình Nam nhìn chằm chằm Nobel bằng ánh mắt sắc bén, nhưng không nói gì.

Ngưu Quảng phát trừng mắt với mình thì Nobel còn có thể chịu đựng được, nhưng lúc bị Tô Bình Nam nhìn thì hắn lại có cảm giác giống như là đang bị mãnh thú theo dõi. Mồ hôi ướt đẫm sau lưng, áo sơ mi đỏ thẫm lập tức tối đi rất nhiều.

“Ngươi đã đắc tội ta.”

Tiểu Trang đầu óc linh hoạt nhất, thời gian Tô Bình Nam đứng thẳng bất động có hơi lâu, hắn bèn kêu người mang một cái ghế tới.

Tô Bình Nam vừa ngồi xuống vừa nói với Nobel.

Nobel đổ mồ hôi trán: "Đại vương, xem chừng ngươi cũng là anh hùng trên biển, ta là con trai độc nhất của gia tộc Haro, ngươi xem cần bao nhiêu tiền hiếu kính thì được?”

Tô Bình Nam lắc lắc đầu: "Ta không phải là đại vương gì cả, bởi vì ngươi bắt nạt hắn nên ta đến đây.”

Nói xong chỉ vào Ngưu Quảng Phát.

Ông chủ Ngưu ưỡn ngực ngẩng đầu, dùng ngón tay củ cải to bự chỉ vào Nobel mặt mày trắng bệch, cười đến cực kỳ vui vẻ: “Oắt con, giờ ngươi hãy thử nói xem nắm tay của ta là phong cách gì, có xứng với đầu của ngươi hay không?”

Ngưu Quảng Phát thực sự tức giận, năm mới hắn làm ăn thuận buồm xuôi gió, nắm bắt cơ hội khéo léo, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác làm nhục như thế này.

Hai vệ sĩ phía trước Nobel chặn bước chân của Ngưu Quảng Phát với vẻ mặt đau khổ.

Hai người bọn hắn nghe cũng hiểu đối phương không phải là hải tặc gì cả mà là do thiếu gia của mình đắc tội người ta lung tung, chọc giận một bá vương ra mặt đòi lại công lý.

Nhưng sự việc đã đến nước này, bất luận như thế nào cũng không thể để cho cho đại thiếu gia của mình bị đánh tới bán sống bán chết dưới mắt của hai người, vậy nên bọn hắn đành phải kiên trì đứng đấy.

Hai người vừa cử động, Đỗ Cửu cùng Đỗ Thạch đã lao ra ra đứng ở trước mặt hai người, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa.

Tô Bình Nam lạnh lùng cười, đưa tay ngăn động tác của hai người Đỗ Cửu rồi từ từ đứng dậy.

Mục đích đến đây của hắn rất rõ ràng, đó là thuyết phục vị công tử này và làm cho trong tiềm thức hắn tin rằng Cẩm Tú là thế lực mạnh nhất trong bóng tối của thế giới này, có thể mang lại cảm giác an toàn và che chở cho hắn.

Khí thế đã đủ rồi, lại xét thấy vị công tử thời không này điên cuồng sùng bái cùng mê luyến bạo lực, Tô Bình Nam quyết định tự mình động thủ. Bản chất của con người là tôn thờ kẻ mạnh.

Những gì Tô Bình Nam phải làm là sử dụng khả năng chiến đấu cực kỳ lợi hại của mình để tạo cho Nobel một ấn tượng mạnh hơn nữa.

Ở vị trí hiện tại của Tô Bình Nam, về cơ bản không có cơ hội nào để hắn có thể bộc lộ năng lực động thủ của mình. Vì vậy khi hắn đứng trước hai vệ sĩ của Nobel, rất nhiều thuộc hạ của Cẩm Tú đã nín thở nhìn chằm chằm hắn, bầu không khí trên toàn bộ boong tàu cực kỳ yên tĩnh.

Tô Bình Nam cởi áo vest đưa cho Đỗ Cửu, đối phương khom người nhận lấy.

Hắn vặn vặn cổ cười: "Cũng lâu rồi không động thủ. Đánh nhau thôi, một nằm một đứng, thắng thì đứng, thua thì nằm, đơn giản thôi."

Vừa dứt lời, Tô Bình Nam tay trái như dao, hung hăng chém vào cổ tên vệ sĩ bên trái!

Tô Bình Nam muốn chiến thắng một cách đẹp mắt nhất, chiến thắng dễ như trở bàn tay, một chiến thắng không ai bì nổi. Chỉ có như vậy mới có thể làm cho vị công tử nhà giàu vốn cho rằng thế giới này rất nhàm chán này có ấn tượng sâu sắc về một Tô Bình Nam bất khả chiến bại.

Sống lại không chỉ mang theo trí nhớ, mà còn có sức mạnh. Cú đánh của Tô Bình Nam đầy uy lực, nhanh như sấm sét!

Có thể được gia tộc Harro xem như bảo bối bên người tuyệt đối không phải là người tầm thường. Vai Tô Bình Nam vừa động, hai người kia lập tức giơ hai tay lên bảo vệ điểm yếu trên đầu.

Con dao của Tô Bình Nam chém thật mạnh vào cánh tay vệ sĩ đang đưa lên đỡ, sức mạnh quá lớn làm cho người kia loạng choạng. Tô Bình Nam không để cho đối phương bất kỳ cơ hội phản ứng nào, chân trái đã đưa về phía trước giẫm lên chân của đối phương, lại còn tránh được một quyền giống như tia chớp của tên còn lại.

Nam nhân không ngờ rằng sức mạnh của Tô Bình Nam lại lớn đến vậy, hắn đã đánh mất tiên cơ. Hắn loạng choạng, cánh tay gần với bộ phận trọng yếu hơi lỏng ra, bị bàn tay phải của Tô Bình Nam đấm mạnh vào.

Cơn đau thấu tim khiến hắn gầm lên điên cuồng, nhưng sự hung bạo trong máu không làm hắn mất đi sức chiến đấu. Chịu đựng cơn đau dữ dội, ngay khi hắn giơ cánh tay phải lên để chống trả, Tô Bình Nam tung ra hàng loạt cú đánh liên tục không ngừng.

Tay, khuỷu tay, đầu gối, chân.

Từng quyền đấm vào thịt, máu bắn tung tóe khắp nơi. Người còn lại kiễng chân, chỉ mới ra hai cú đấm đã bàng hoàng phát hiện người đồng đội đã bê bết máu, nằm bất tỉnh trên boong tàu.

Tô Bình Nam không cho hắn thời gian để phản ứng, chân trái của hắn như một chiếc roi xé gió đá thẳng vào cổ tên kia. Sắc mặt của tên đó thay đổi rõ rệt, nếu một đá xé gió này trúng vào cổ chắc chắn sẽ gãy cổ mất thôi.

Hắn lập tức giơ hai cánh tay lên cao, hai tay chặn trước cổ.

“Bịch!”

Nam nhân này bị một cú đá có lực cực lớn đá lùi về sau mấy bước, còn chưa kịp phản ứng thì chân phải của Tô Bình Nam lại tiếp tục đá một cú xé gió hướng thẳng tới.

Bình Luận (0)
Comment