Năm người bao gồm cả Nobel đều choáng váng. Bọn hắn biết thực lực hai vệ sĩ của Nobel, nhưng không ngờ rằng hai người bọn hắn còn không có sức phản kháng trước nam nhân này.
Thật là kích thích, ánh mắt mọi người nhìn Tô Bình Nam Nam dần dần dấy lên sự sùng bái. Những người này có cuộc sống cá nhân thường ngày rất bừa bãi, chỉ mong nhưng tìm được cái gì đó kích thích mà thôi. Khi bọn hắn phát hiện ra một nhân vật như thế này thì giống như phát hiện được thế giới mới vậy.
Mấy người này ngày thường cũng xem đấu vật tự do, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người có thể phát huy đấu vật tới nhuần nguyễn nhẹ nhàng sảng khoái như vậy, bọn hắn cảm thấy giống như là đang phát huy một môn nghệ thuật.
Một vệ sĩ khác bị Tô Bình Nam liên tục dồn đến rào chắn bên thuyền, trong thâm tâm hắn biết rằng mình không thể rút lui được nữa. Hắn điên cuồng thét lên một tiếng, cứ như vậy mở toang cánh cửa xông thẳng lên. Hắn giỏi nhu thuật Brazil, dự định liều mạng tấn công một cú, muốn cùng đối phương tiến vào tiết tấu chiến đấu trên mặt đất.
Hắn vẫn đánh giá thấp sức mạnh và tốc độ của Tô Bình Nam, vừa mở tay ra đã cảm thấy ngực đau nhói, cả người bị đá lên không và rơi thẳng xuống nước.
Yên tĩnh, một mảnh yên tĩnh.
Tô Bình Nam suy tư vài giây, tuy rằng tăng không nhiều nhưng so với lần trước gặp Lục Viễn trong khách sạn, sức lực đã tăng lên.
"Kéo hắn lên.”
Tô Bình Nam giọng đều đều, quay đầu nhìn về phía Nobel: "Bây giờ ngươi có thể lựa chọn, một là đấu với ta, hai là đấu với hắn."
Nobel lập tức quyết định lựa chọn, hắn chỉ thẳng về phía ông chủ Ngưu. Giỡn sao, mình đâu có điên đâu mà chọn đấu với tên bá vương khủng bố này.
Cả người Tô Bình Nam thẳng tắp như cây đao, trong phút chốc khí thế bừng bừng làm cho mấy thanh niên này nhìn cũng không dám nhìn, đều cúi đầu xuống đất.
“Nơi này có vết bẩn nè."
Một trong năm người là Rebecca đột nhiên bước ra, cúi xuống ngồi xổm trước mặt Tô Bình Nam, lấy một cái khăn màu trắng trong ngực ra cẩn thận lau sạch vết máu đỏ bị dính trên đôi giày màu đen của Tô Bình Nam do lúc nãy đánh nhau để lại.
Những người còn lại có thể thấy rõ chiếc khăn mà Rebecca lấy ra là mẫu mới nhất của Hermès trong năm nay, ngày thường rất được nàng nâng niu. Vậy mà hôm nay lại dùng để giúp người khác lau giày?
Tô Bình Nam cũng nhìn Nobel không nói lời nào, giọng điệu bình tĩnh nói: "Nam nhân luôn phải dũng cảm tiến lên. Đại trượng phu sao lại sợ hãi rụt rè?”
Tô Bình Nam mang lại cho Nobel một cảm giác rất đặc biệt, lúc nào cũng rụt rè như chuột vậy mà giờ đây Nobel lại nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Ngưu Quảng Phát, chủ động khiêu khích: "Nào, tới đi!"
Ông chủ Ngưu vui vẻ cười một tiếng, hắn lao sư động chúng như vậy mời Tô Bình Nam đến đây cũng chỉ vì giờ khắc này mà thôi.
Mặc dù hắn không biết tại sao Tô Bình Nam không cho phép mình lấy nhiều hiếp ít, nhưng hắn biết rằng tên ẻo lả này rất yếu ớt.
Một ông chủ lớn lúc nào mặt cũng tươi cười với một đại công tử dây dưa với nhau gọi là duyên kỳ ngộ gì. Một người là ông chủ quặng mỏ ở Tấn Châu hô mưa gọi gió, một người là người thừa kế bạc tỷ, mối liên quan của hai người có lấy đại bác bắn cũng không tới, nhưng vận mệnh lại sắp đặt cho bọn hắn gặp nhau và đánh nhau như những tên lưu manh vô lại.
Nếu trận đấu vừa rồi của Tô Bình Nam khiến người ta mãn nhãn, thì cuộc chiến giữa hai người này thật kinh khủng. Không nói đến người của Cẩm Tú, ngay cả vài người đồng hành cùng Nobel trên du thuyền cũng không thể chịu đựng được nữa, ai nấy đều lắc đầu…
Túm tóc trước.
Sau đó véo, cào, cắn.
Hai người bọn hắn đang dùng bất cứ thủ đoạn nào lăn lộn trên boong tàu. Ông chủ Ngưu tuy có thiệt thòi về tuổi tác nhưng mà người ta cũng có nền tảng tốt, quyền cước mèo cào kia đánh đến vui vẻ sảng khoái.
Trời đã vào khuya, ngay khi cả hai đang đánh nhau, những đám mây đen dày đặc giăng đầy bầu trời, phản chiếu nước biển xanh thành những mảng màu tối.
"Mắt của ta!"
Loay hoay hồi lâu, cả hai đều dừng lại vì mệt, Nobel đột nhiên kêu lên, còn ông chủ Ngưu thì nằm sõng soài trên boong tàu thở hổn hển.
Đánh thì cũng không thắng, chửi cũng không lại. Mắt của Noble đại công tử bị sưng vù chỉ còn lộ ra một khe hở, không nhìn thấy gì cả.
Từ nhỏ hắn đã sống trong nhung lụa, trải qua đau đớn như vậy phút chốc nghĩ tới hai mắt của mình đã bị đánh mù, thế là khóc khàn cả giọng.
Thuyền trưởng của du thuyền run rẩy bước lên boong, cung kính cúi đầu thực hiện một loại lễ nghi xưa cũ của Chanh Sắc quốc với Tô Bình Nam, sau đó nói: "Bão đến rồi."
Tô Bình Nam ngẩng đầu.
Mây đen dày đặc càng ngày càng thấp, như sắp chạm mặt biển.
Gió lớn bắt đầu nổi lên và mưa nặng hạt.
"Đưa bọn hắn trở lại khoang thuyền."
Tô Bình Nam ra hiệu với đám người, nhưng bản thân hắn vẫn bất động.
Mọi người nhanh chóng lui vào trong khoang, không biết có phải cố ý hay không mà Nobel đã bị bỏ quên lại trên boong.
Tiếng sóng ầm vang, tia chớp màu vàng thoát ra khỏi mây đèn đánh xuống biển rộng. Những hạt mưa to bằng hạt đậu bắt đầu rơi xuống.
Nobel thổn thức một lúc, đầu óc cũng bị những hạt mưa lạnh làm cho tỉnh lại rất nhiều. Hắn loạng choạng đứng dậy và nhìn thấy một cảnh tượng mà hắn sẽ không bao giờ quên.
Bá vương kia không đi vào trong khoang tàu mà đứng ở mũi tàu như đinh đóng cột, mấy người phía sau cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mặt biển giận dữ. Ở trong mưa rền gió dữ, bọn hắn giống như như những pho tượng hoàn mỹ đẹp đẽ.
"Mắt của ngươi không sao đâu. Thời xưa có hoàng đế nằm gai nếm mật, cũng có tướng quân ăn sống một mắt. Làm người phải đủ kiên nhẫn mới có thể vững vàng. Là một nam nhân thì hãy theo giúp ta nhìn ra biển lớn.”
Giọng của bá vương không lớn nhưng Nobel có thể nghe rõ, một cảm xúc khó tả tràn ngập lồng ngực. Nhìn bóng lưng thẳng tắp trong mưa gió của nam nhân đó, hắn cắn răng bước thẳng đến mũi thuyền.
Tô Bình Nam lặng lẽ nhìn mặt biển đầy sóng gió, giọng điệu bình thản đến khó tả: "Sống lâu như vậy ta mới biết biển đẹp đến như thế."