Trên đại dương mênh mông mưa to như trút nước, hai chiếc thuyền một lớn một nhỏ bập bềnh theo sóng lớn.
Trong khoang du thuyền lặng ngắt như tờ.
Chỉ có ông chủ Ngưu chốc chốc lại rên rỉ vài tiếng lúc chườm lạnh bằng đá.
"Ngươi nói xem hắn ở bên ngoài làm gì?"
Rebecca nhìn xung quanh nhưng không thấy nam nhân kia, lập tức hỏi bạn mình.
Đúng, là nam nhân.
Người kia đã làm cho đổi mới đổi mới định nghĩa về nam nhân.
"Hình như hắn ở bên ngoài với Nobel, hay là ngươi ra ngoài coi?"
Triệu công tử nhìn nước mưa thỉnh thoảng hắt vào cửa khoang, lòng vẫn còn sợ hãi.
Rebecca gật đầu, đi tới trước mặt hán tử cầm đầu: "Ta muốn lên trên kia."
Hán tử kia gật đầu. Bọn hắn không phải cướp, đương nhiên sẽ không phản đối quyền tự do hoạt động của bất kỳ ai.
Rebecca tìm một chiếc áo mưa khoác lên người, đang định ra ngoài thì nghe thấy một giọng nữ vang lên: "Ta đi với ngươi."
Rebecca quay đầu lại, là Nhậm Tuệ Mẫn.
Ngọc nữ chưởng môn lộ vẻ kiên quyết. Nàng cho rằng tên ác ma kia chịu dẫn mình rời đi, cho nên nàng cần phải đi lên xem tình hình thế nào.
Hai nàng cầm mấy chiếc áo mưa, vừa mới đẩy cửa khoang ra thì bị mưa to gió dữ ngược chiều đẩy lùi mấy bước.
Rebecca hít sâu một hơi nín thở rồi mới gian nan bước từng bước ra ngoài. Nhậm Tuệ Mẫn cũng tỏ vẻ kiên định khác với vẻ ngoài yếu đuối, theo sát đại tiểu thư Chung gia.
Mưa to gió lớn ập vào mặt, mặt biển dâng trào sóng cả làm cho toàn bộ du thuyền nhấp nhô bất định.
Mưa lạnh như băng, lòng nóng như lửa. Rebecca đã bị chinh phục, nàng vừa liếc mắt đã trông thấy Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam, nam nhân nàng mới biết tên đang đứng ở mũi thuyền, vừa cười sang sảng vừa nói gì đó, ngay cả bão táp cũng không đỡ nổi cảm giác hào sảng kia.
Trong lòng Nhậm Tuệ Mẫn dấy lên cảm giác khác thường, thật sự là người này mang lại cho nàng cảm giác xưa nay chưa từng có.
Nàng đã gặp không ít diễn viên diễn vai rắn rỏi mạnh mẽ trong giới giải trí, nhưng không một ai có thể diễn được một phần mười khí chất bễ nghễ và ngang ngược của nam nhân này.
Sóng lớn đánh vào mũi thuyền, bọt sóng bắn lên cao tới vài mét rồi hạ xuống. Bộ vest đắt đỏ của Tô Bình Nam đã bị hắt ướt từ lâu, nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp như một cây giáo. Hắn ngắm nhìn biển rộng với vẻ mặt kiên định và bình tĩnh, biểu cảm hờ hững như thể đang ngắm phong cảnh nhà mình.
Nobel bị uy áp thiên địa dọa cho mềm chân. Hắn nhìn nam nhân chẳng khác gì ma thần bên cạnh, rồi lại nhìn đám thuộc hạ với ánh mắt cuồng nhiệt như tín đồ phía sau đối phương, muốn nói "trở về thôi" nhưng không thốt nổi thành lời.
Tuy nhiên, trong lòng hắn nảy sinh sự hâm mộ khó tả đối với những người này, đây là lần đầu tiên hắn thấy sự gắn kết như vậy.
"Ngươi thấy chưa? Vùng biển này đang chào đón ta."
Lời nói bình thản của Tô Bình Nam vang lên bên tai Nobel.
"Ngươi là kẻ điên. Đây là cuồng phong bão tố đấy, chúng ta sẽ chết!"
Trong mưa gió, Nobel dốc hết can đảm gào lên, chỉ sợ người khác không nghe thấy.
"Đời người chỉ có trăm năm, chúng ta phải dũng cảm tiến tới."
Giọng nói của Tô Bình Nam không bộc lộ cảm xúc. Hắn phớt lờ Nobel đang giận dữ gào thét, tiếp tục nói: "Một nam nhân chân chính phải có can đảm bơi ba nghìn dặm."
"Đồ điên, ngươi là kẻ điên!"
Sóng biển càng lúc càng lớn, nước biển lạnh lẽo ập vào mặt Nobel khiến vết thương của hắn đau đớn từng cơn. Tên kia lại đọc thơ trong hoàn cảnh này, không phải kẻ điên thì là gì?
"Đến đây, đứng thẳng lên. Nếu không ta sẽ ném ngươi xuống biển."
Tô Bình Nam bỏ lại một câu rồi mặc kệ. Nobel nhìn gương mặt dữ tợn của đám Đỗ Cửu thì sợ vỡ mật, mặt mày tái mét, ngọ ngoạy thay đổi góc độ đứng bên cạnh Tô Bình Nam. Sóng gió ập thẳng tới trước mặt như thiên quân vạn mã, khí thế thôn phệ này làm cho Nobel suýt bật ra tiếng khóc to.
"Yên tâm đi, chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi thì trên đời này không có thứ gì đáng để ngươi sợ hãi, cho dù là nó cũng không thể."
Một tay Tô Bình Nam vỗ vai Nobel, tay kia chỉ vào đại dương cuồng nộ, thần thái bễ nghễ.
Đúng lúc Rebecca và Nhậm Tuệ Mẫn nghe thấy câu cuối, lập tức kinh ngạc nhìn Tô Bình Nam. Không ngờ nam nhân này lại ngông cuồng đến vậy, ngay cả đất trời cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Đời này Nobel chưa từng nghe lời ai. Khi bàn tay Tô Bình Nam vỗ lên vai hắn, hắn thật sự không run rẩy nữa, mà giống như một con thú hoang gầm gào với biển cả, tuy giọng khàn đặc song không hề run rẩy.
Tô Bình Nam đã thành công gieo vào lòng Nobel hạt giống mà hắn cần nhất "nếu đời người dài hai trăm năm, ta có thể bơi ba nghìn dặm".
Tô Bình Nam vỗ đầu Nobel khích lệ: "Dù sao cũng quen biết, ta không có gì tặng ngươi, thôi thì dạy ngươi làm nam nhân vậy."
Cơn mưa vẫn to như trút nước, nhưng Rebecca ném áo mưa trong tay sang một bên. Nàng cảm thấy cho dù trời giáng đao xuống cũng chẳng sao, nam nhân này giậm chân một bước thì sợ gì mưa gió.
"Chung Minh Tú, cũng có thể gọi ta là Rebecca. Tiên sinh nói cuộc đời dài trăm năm, chẳng hay có thể dẫn theo Minh Tú bên cạnh hay không?"
Trong tiếng gió gầm thét, giọng nói của Rebecca trong trẻo mà kiên định. Cô con gái thứ của gia tộc thương nghiệp trăm năm này là sinh viên giỏi ngành Tài chính đại học Stanford. Sau vài năm sống tự do phóng túng, cuối cùng nàng cũng tìm được mục tiêu trong cuộc sống, đó là canh giữ bên cạnh nam nhân này, xông pha chiến đấu vì hắn.