"Hay là thế này, nếu lát nữa các ngươi muốn đi đâu thì ta sẽ phụ trách thanh toán, bởi vì ta còn có việc nên cáo từ trước."
Thấy bầu không khí trở nên lạnh lẽo dưới áp lực của mình, Tô Bình Nam lập tức áy náy nói, đồng thời đứng dậy.
Bất tri bất giác Tô Bình Nam đã khó mà hòa nhập với đám sinh viên đại học ít trải đời, có thể thấy cuộc đời biến đổi quá nhanh.
Sinh viên đại học đều ở độ tuổi thành niên và vị thành niên. Trong số những người có mặt hôm nay, ngoại trừ một nữ hài là bạn cùng phòng ký túc của Đinh Đồng ra, mấy người còn lại đều là cán bộ hội sinh viên, ít nhiều gì cũng có chút khôn khéo của dân xã hội. Bọn hắn không từ chối, sự việc cứ quyết định như vậy.
Đinh Đồng là nhân vật chính, nhưng hình như nàng hơi thất thần. Sau khi mọi người rối rít đồng ý, nàng mới đồng ý theo.
Hôm nay Lý Lạc Nhiên để tóc ngôi giữa, trang điểm nhạt, tôn lên gương mặt tinh xảo càng thêm thoát tục. Lúc này nàng đang gắp đồ ăn rót nước uống cho Tô Bình Nam không ngừng, vui đến độ mặt đỏ hây hây.
Nghe Tô Bình Nam nói vậy, cho dù Lý Lạc Nhiên muốn lắm nhưng cũng rất ngượng ngùng. Bạn trai đến, làm gì có đạo lý bỏ lại bạn học mà đi theo người ta.
Bầu không khí dần sôi nổi, không biết do uống nhiều rượu hay vì nguyên nhân gì mà mặt Đinh Đồng đỏ bừng, ánh mắt nhìn Tô Bình Nam ẩn chứa ý khác. Nàng cũng nhìn ra Lý Lạc Nhiên khó xử. Đối với một nữ hài ham lợi ích và trưởng thành sớm như Đinh Đồng mà nói, Tô Bình Nam thật sự rất phù hợp với tất thảy tưởng tượng trong lòng nàng. Tuy nhiên nàng không muốn để lại ấn tượng xấu cho đối phương, thế nên lập tức tỏ ra rộng lượng: "Lạc Nhiên đừng áy náy, chúng ta đã muốn đi quán bar Ma Lực mở mang tầm mắt từ lâu rồi. Đổi ngươi lấy chi phí quẩy bar, kiểu gì cũng là chúng ta cũng hời."
Nữ hài này biết quan tâm săn sóc, tuy hơi non nớt nhưng cũng xem như khá thức thời, thảo nào có thể chơi với Lạc Nhiên. Tô Bình Nam vừa tạm biệt mọi người vừa liếc nhìn Đinh Đồng.
Đinh Đồng là chủ trì, lại còn nhận món quà quý giá của người ta, về tình về lý đều phải đi tiễn. Trong khoảnh khắc khom người nhổm dậy, nàng cảm nhận được Tô Bình Nam đang nhìn bờ mông vểnh của mình.
Lạ là Đinh Đồng không hề tức giận, dường như từ tận sâu đáy lòng còn có chút mừng thầm.
Mấy người vừa ra khỏi phòng bao thì thấy mười mấy hán tử mặc vest đen đứng thẳng tắp ngoài cửa. Thấy Tô Bình Nam đi ra, bọn hắn lập tức tản ra vây xung quanh Tô Bình Nam theo hình tròn một cách có trật tự, sau đó vây quanh mấy người đi ra ngoài.
Không phải Tô Bình Nam cố ý làm vậy, mà là do Lục Viễn ở Hải Châu xa xôi đã gửi đến một tin tức quan trọng.
Tay đâm thuê chém mướn lão luyện kia, cũng là nữ nhân xăm hình con khỉ trên lưng kia không dẫn người ra biển mà biến mất rồi.
Tất cả mọi người đều biết chắc chắn là Mộ Dung Thanh Thanh đang tìm Tô Bình Nam. Không có ai muốn một mình đối mặt với Đấu Chiến Thắng Phật náu mình trong tối, và Tô Bình Nam cũng vậy.
Nữ nhân này không có bản lĩnh kiếm tiền, tài năng lãnh đạo thuộc hạ cũng thường thôi, nhưng thân thủ của nàng được luyện thành từ hiện thực đẫm máu, điểm này không thể nghi ngờ.
Sau khi đoàn người ra ngoài nhà hàng, hai người Đỗ Cửu bảo vệ hai bên xe hơi, tài xế xuống xe mở cửa. Tô Bình Nam mỉm cười vẫy tay với Đinh Đồng xem như tạm biệt rồi mới nghênh ngang rời đi.
Quãng đường mấy chục bước chân ngắn ngủi mà có tới mấy chục nam nhân phục vụ cho một người, cảnh tượng này khiến Đinh Đồng chấn động, đồng thời cũng có chút si mê.
"Đại trượng phu là phải thế."
Không hiểu sao nàng lại nhớ tới câu này.
"Mấy giờ rồi em gái? Xin lỗi nha, ta hỏi giờ."
Một giọng nói quê mùa kéo mạch suy nghĩ của nàng trở về hiện thực. Đinh Đồng nâng cổ tay, trả lời rất lễ phép: "A di, hiện tại sắp chín giờ rồi."
"Ồ, cảm ơn."
Nữ nhân mặc áo hoa đặc trưng của nông thôn này gật đầu với Đinh Đồng, bước đi rất chậm.
Đinh Đồng xoay người đi lên lầu. Nàng không thể nào ngờ được trong quá trình nàng trao trái tim si mê cho người, bản thân chỉ cách một cuộc chém giết đẫm máu một giây đồng hồ.
Nếu như lúc đó Tô Bình Nam nán lại thêm một giây nữa thôi, Mộ Dung Thanh Thanh đã đến khoảng cách phù hợp nhất, nàng nhất định sẽ hung hãn ra tay.
Đấu Chiến Thắng Phật chỉ cần đến gần là có thể giết địch.
...
Tô Bình Nam đi rồi, chủ đề nói chuyện trên bàn ăn đều xoay xung quanh hắn.
Mặc dù từ đầu đến cuối Tô Bình Nam đều mỉm cười, nhưng những người này vẫn cảm thấy hắn giống như một con thú thời tiền sử, ngay cả thở cũng không dám đừng nói chi đến cùng ăn cơm.
"Hù chết lão nương rồi!"
Người đầu tiên lên tiếng là Tiêu Băng, bạn cùng phòng của Đinh Đồng. Từ trước đến giờ tính nàng nóng như lửa, đèn nén lâu như vậy, nàng là người đầu tiên bùng nổ.
"Đúng thế!"
Mấy nữ sinh khác cũng gật đầu đồng ý: "Rõ ràng là hắn đang cười, nhưng ta lại sợ chết khiếp."
Nam sinh đều im lặng. Lúc nãy tên khủng long bạo chúa kia đã lấn át bọn hắn, nhất thời ai cũng không vui.
"Xuỵt!"
Tiêu Băng thè lưỡi ra hiệu cho mọi người nói nhỏ chút, đồng thời duỗi ngón tay chỉ ra ngoài.
"Người ta để lại một vị giám đốc đang chờ chúng ta tới quán bar Ma Lực đó."
Mọi người tâm ý tương thông, không bàn tán nữa. Nhưng không lâu sau Tiêu Băng lại không nhịn được, thì thầm nói: "Các ngươi nói xem tên Tô Bình Nam lúc nãy bao nhiêu tuổi?"
Nàng vừa hỏi xong, mọi người đưa ra các đáp án khác nhau.
Có người nói khoảng hai mươi tuổi, có người nói là hơn ba mươi, bốn người có bốn đáp án khác nhau.
"Vẻ ngoài khoảng hai mươi tuổi, có sự chín chắn của tuổi ba mươi và ánh mắt của người bốn mươi tuổi."
Đây là đáp án thống nhất của mọi người sau một hồi thảo luận.
Đinh Đồng vẫn luôn im lặng xem mọi người đoán già đoán non nãy giờ bỗng mỉm cười cất lời: "Đừng đoán nữa, Lạc Nhiên từng nói một lần."
Mọi người đều nhìn nàng.
Đinh Đồng hé miệng lộ ra phong tình vạn chủng: "Hắn nhỏ hơn chúng ta."
Trong phòng bỗng tĩnh lặng như tờ.