Ngày thứ hai Đinh Đồng cố ý thay chiếc quần bó sát phô bày đường cong cơ thể đến cực hạn, nhưng lại không gặp Lý Lạc Nhiên, đương nhiên cũng không nhìn thấy Tô Bình Nam.
Ngày thứ ba vẫn vậy.
Tới ngày thứ tư Đinh Đồng đã đứng ngồi không yên. Trong lúc sắp xếp lịch trình hoạt động kỳ tới của hội sinh viên, nàng tìm ra một lý do miễn cưỡng có thể gặp mặt rồi gọi điện thoại.
"Lạc Nhiên, không quấy rầy ngươi chứ?"
Giọng Đinh Đồng mềm mại: "Ngày kia có buổi biện luận cần ngươi ra mặt tìm giúp vài người."
Lý Lạc Nhiên ở đầu bên kia điện thoại tỏ ý áy náy: "Sắp tới ta phải đi Thiên Nam, chắc là không bớt thời gian được đâu."
Đinh Đồng hờ hững "ồ" một tiếng, trò chuyện thêm vài câu rồi định đặt điện thoại xuống, nhưng lại nghe thấy giọng người kia trong điện thoại: "Ta bận lắm, ngươi tới Thiên Nam cũng ít bạn, vừa hay Đinh tiểu thư có thể đi cùng ngươi."
Bàn tay định đặt điện thoại xuống chợt khựng lại, trái tim kém cỏi bắt đầu đập điên cuồng. Nàng từng nghe Lý Lạc Nhiên nói căn cơ của bạn trai nàng đều ở Thiên Nam.
Không biết ở Thiên Nam nam nhân kia là sự tồn tại như thế nào, Đinh Đồng bắt đầu thất thần.
"Alo, Alo? Ngươi vẫn ở đó chứ?"
Giọng nói của Lý Lạc Nhiên truyền qua điện thoại, kéo hồn Đinh Đồng về.
"Đây, vừa rồi ta viết vài thứ."
Đinh Đồng cố gắng làm cho giọng mình nghe thật tự nhiên.
"Ngươi có dành ra một chút thời gian được không?"
Lý Lạc Nhiên hỏi.
Đinh Đồng biết rằng lúc này mình nhất định phải chân thành phóng khoáng, vì vậy nàng lập tức mỉm cười: "Ta nghe thấy rồi, đi Thiên Nam với ngươi chứ gì? Không thành vấn đề. Nhờ phúc của ngươi mà ta nhận được món quà quý giá nhất từ trước tới nay, đương nhiên là không thành vấn đề."
…
Ở cửa vào sân bay, Lý Lạc Nhiên cười tủm tỉm cúp máy, sau đó nhìn Tô Bình Nam và hỏi: "Không phải ngươi có ý với người ta đấy chứ?"
Tô Bình Nam đang định đáp lời thì mặt chợt biến sắc, bước chân cũng đột ngột dừng lại.
Gương mặt tươi cười lập tức trở nên lạnh lùng, cơ thể cũng nhanh chóng điều chỉnh sang tư thế dễ dàng phát lực, toàn thân trông giống như một con báo săn.
Tô Bình Nam vừa cử động, Đỗ Cửu là người phản ứng đầu tiên. Hắn lập tức nghiêng người chắn trước mặt Tô Bình Nam. Đỗ Thạch cũng lạnh mặt sải bước đến chắn ở bên trái Tô Bình Nam.
Hai người lập tức che chắn Tô Bình Nam kín mít. Lý Lạc Nhiên còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện mình được nhóm Ruth vây vào giữa.
Người qua đường đều liếc nhìn, không biết những người này vây thành một vòng tròn làm gì mà trông có vẻ căng thẳng. Nhưng nhìn hình thể, vóc dáng và vẻ mặt bưu hãn của những người này, mọi người đều cực kỳ thức thời đi vòng qua.
Lý Lạc Nhiên không biết gì hết, nhưng nàng trông thấy nét mặt nghiêm túc của người yêu nên lập tức ngoan ngoãn đứng phía sau Ruth, ngoan đến mức không dám thở mạnh.
Nàng thấy hầu hết người qua đường đều vội vội vàng vàng, biểu cảm và hành vi không có gì bất thường. Ngoài căng thẳng ra, Lý Lạc Nhiên còn sinh lòng tò mò. Thường ngày bạn trai mình luôn bình tĩnh như núi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lý Lạc Nhiên nhìn theo tầm mắt của Tô Bình Nam thì phát hiện Tô Bình Nam và đám Đỗ Cửu đều đang nhìn chòng chọc vào một nữ nhân vừa đi ngang qua.
Nữ nhân kia tầm hơn bốn mươi tuổi, mặc trang phục màu đen trông rất gọn gàng, đang thong thả đi về phía chiếc xe buýt ở sân bay.
"Chắc là mình hiểu sai."
Lý Lạc Nhiên không tài nào nhìn ra nữ nhân kia có gì đặc biệt mà lại khiến nhiều người căng thẳng như vậy.
Nàng chỉ thấy Tô Bình Nam vẫn nhìn nữ nhân kia đăm đăm, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Nữ nhân kia lững thững lên xe, sau đó Lý Lạc Nhiên nhìn xuyên qua cửa kính trên xe buýt thấy đối phương ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Xe buýt di chuyển, Lý Lạc Nhiên thở phào, đang định dời mắt thì trông thấy nữ nhân kia bỗng mỉm cười với đám người Tô Bình Nam, cách tấm kính làm động tác cắt cổ.
Lý Lạc Nhiên không kìm được tiếng hét khẽ khàng, bởi vì lúc nãy trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, toàn thân Lý Lạc Nhiên bỗng ớn lạnh.
Nàng nhìn ra ánh mắt của nữ nhân kia tràn đầy khinh thường, là kiểu khinh thường sinh mệnh. Không chỉ đối với sinh mệnh của người khác, mà còn đối với sinh mệnh của mình.
Ở thời không kia, khi Tô Bình Nam nhìn thấy Mộ Dung Thanh Thanh, bang chủ cũ của Hải Đông Thanh đã qua cái thời trẻ trung, lộ vẻ giản dị tự nhiên.
Hôm nay gặp mặt, Tô Bình Nam mới biết thời trẻ Mộ Dung Thanh Thanh sắc bén như dao.
Nếu không có kinh nghiệm tích lũy nhiều năm ở thời không kia, trái tim bỗng giật thót khiến hắn dừng bước, thì khả năng cao là hắn sẽ bị cắt đứt cổ họng tại giây phút đối phương đi ngang qua.
Tô Bình Nam hoàn toàn phô bày sự ngang ngược ra ngoài, khí thế toàn thân như hổ. Hắn vươn tay kéo Đỗ Cửu vẫn chắn trước mặt mình ra rồi hất đầu về phía Mộ Dung Thanh Thanh trong xe buýt, sau đó chỉ vào cổ mình và làm khẩu hình miệng "ta chờ ngươi".
Xe từ từ đi xa, sắc mặt Lý Lạc Nhiên vẫn tái nhợt, làm gì còn chú ý tới chuyện ghen tuông vặt vãnh. Bây giờ nàng mới biết nam nhân mang đến cho mình vinh quang vô hạn mỗi ngày phải trải qua cuộc sống như thế nào.
"Ta xin lỗi."
Lý Lạc Nhiên xin lỗi vì hai lần ghen tuông, nàng cảm thấy mình quá là không hiểu chuyện. Chiếc vương miện này rất nặng, nàng nhất định sẽ đeo thật cẩn thận.
Tô Bình Nam thì hơi ngạc nhiên, dịu dàng sờ mái tóc dài mềm mượt của Lý Lạc Nhiên: "Đừng lo lắng, chỉ là vài trò vặt vãnh mà thôi."
Trong lòng hắn có non sông, sao lại sợ mấy thứ này, trái lại Mộ Dung Thanh Thanh còn kích thích ý chí chiến đấu của hắn.
Một kẻ có võ lực cao mà thôi, trước sức mạnh tuyệt đối của Cẩm Tú nàng chẳng đáng nhắc tới. Tô Bình Nam có năng lực này, cũng có tự tin này.
Lý Lạc Nhiên nhìn nam nhân lộ ánh mắt bễ nghễ, chỉ "ừ" một tiếng rồi ôm hắn thật chặt không chịu buông ra, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu là người.
"Ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nếu không ta cũng chẳng sống nổi."
Trí tưởng tượng của thiếu nữ rất phong phú. Mộ Dung Thanh Thanh xuất hiện, lại thêm vụ tông xe lần trước, lúc này trong đầu Lý Lạc Nhiên đã tưởng tượng ra cuộc sống thường ngày của Tô Bình Nam khá đáng sợ.