"Tìm được người rồi ư?"
Tô Bình Nam hơi ngạc nhiên, bởi vì từ lúc hắn trở về đến giờ mới mấy tiếng ngắn ngủi. Trùm đâm thuê chém mướn Mộ Dung đại tỷ nhất định sẽ hành động bí mật, tìm được cũng dễ dàng quá đấy.
"Sao lại tìm được?"
Tô Bình Nam tiếp tục hỏi.
"Một tên ở phố Nam Khẩu gọi là Quải tứ nói rằng hắn từng trông thấy nữ nhân này." Tô Bình Nam nghe xong, lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, sao Mộ Dung Thanh Thanh lại bất cẩn như vậy? Hay là nàng chuẩn bị hậu chiêu gì?
Càng không hiểu rõ thì càng phải cẩn thận. Tô Bình Nam nhíu mày, tay trái gõ bàn nhịp nhàng.
Hắn nhanh chóng động não, thậm chí nhất thời hắn không nghĩ ra vị Đấu Chiến Thắng Phật này dựa vào đâu mà lại không kiêng dè gì như thế.
Lúc này Tôn Mạn không biết rằng Tiểu Hồng Bào hoành hành ngang ngược ở Thiên Nam đang rối rắm vì hành vi của nàng, hiếm khi do dự như vậy.
"Nếu người ta quang minh chính đại xuất hiện thì chúng ta cũng quang minh chính đại tiếp đãi, không thể để mọi người nói Tô Bình Nam ta keo kiệt được."
Tô Bình Nam lập tức hạ quyết định.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, dù ngươi có chuẩn bị hậu chiêu gì thì Cẩm Tú cũng tiếp chiêu.
…
Nam nhân đội mũ lưỡi trai đã đi vào khúc rẽ bên đường, không còn bóng dáng. Lúc này Tôn Mạn mới quay sang nhìn mấy người bạn học: "Người vừa nãy kỳ ghê."
Mấy nữ sinh tay xách nách mang đều không tài nào hiểu nổi. Tuổi trẻ cũng có cái hay của tuổi trẻ, đó là chuyện gì không nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nữa. Một nam sinh cùng lớp với Tôn Mạn đã đi bắt xe, mấy nữ hài tử lại khôi phục dáng vẻ tươi cười đùa giỡn.
Không lâu sau đã có xe dừng lại, ba chiếc taxi báo giá không chênh nhau nhiều. Nam sinh giả vờ có kinh nghiệm trả giá, cuối cùng gật đầu hài lòng. Hắn vẫy tay với mấy nữ sinh còn đang cười ha ha, mọi người vừa đùa giỡn vừa lên xe, hoàn toàn không phát hiện ra ở hai đầu đường đã có mấy chục chiếc xe việt dã màu đen giống hệt nhau bắt đầu tập trung trên đường cái.
…
Chính bản thân Mộ Dung Thanh Thanh cũng không ngờ có một nữ hài có khuôn mặt giống nàng đã thu hút phần lớn sự chú ý của Cẩm Tú thay nàng.
Lúc này nàng đang bám theo một người, mà người đó chính là Lưu Lập Quả.
Mộ Dung Thanh Thanh phát hiện ra Lưu Lập Quả là do ánh mắt của hắn. Nàng đang bí mật theo dõi quỹ tích hoạt động của Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú, vừa liếc mắt đã nhìn ra nam nhân này có vấn đề. Xem chừng nam nhân này đưa bạn gái đi làm. Sau khi bạn gái vào công ty, hắn không đi ngay mà đứng ở cửa nói chuyện với một lão đầu gác cổng.
Điều khiến Mộ Dung Thanh Thanh cảm thấy hứng thú là mặc dù nam nhân này đang nói chuyện, nhưng ánh mắt lại tập trung vào hoàn cảnh của trụ sở chính và kết cấu phòng ốc của tập đoàn Cẩm Tú. Nhất định là có vấn đề, Mộ Dung Thanh Thanh tin tưởng vào trực giác của mình.
Khi người nọ rời khỏi tập đoàn Cẩm Tú, nàng lững lững bám theo đối phương tới khu chung cư, dõi mắt nhìn theo hắn đi lên tầng.
Mấy phút sau, cửa sổ tầng năm mở ra, bóng dáng của nam nhân kia xuất hiện ở ban công. Mộ Dung Thanh Thanh còng lưng xuống, trông hệt như một bà lão vừa mới đưa trẻ đi học, thong thả rời đi.
"Thú vị đấy."
Mộ Dung Thanh Thanh hé môi cười khẽ. Nàng từng hỏi vị trí kia, kết quả là chủ nhà nói vừa cho thuê rồi, còn chưa kịp xé quảng cáo. Lúc Mộ Dung Thanh Thanh đi, chủ nhà còn nói đùa: "Không biết khu chung cư này xảy ra chuyện gì mà hễ có nữ nhân thuê nhà riêng thì bọn hắn thường xuyên theo dõi. May mà ngươi hỏi muộn đấy, không thì một ngày ta phải thay bọn hắn để mắt đến ngươi vài lần."
Cũng vì câu nói này mà Mộ Dung Thanh Thanh từ bỏ ý nghĩ nằm vùng ở khu vực lân cận.
…
Xe taxi chạy rất nhanh, mấy nữ hài ngồi ở hàng ghế sau không phát hiện thấy vấn đề gì.
Nam sinh ngồi ở ghế phụ xem bản đồ rồi lại nhìn tòa nhà biểu tượng ở ven đường bên ngoài ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên cất lời: "Bác tài ơi, sai đường rồi, trên bản đồ không phải đi như vậy."
Hắn nói xong còn bổ sung thêm một câu bằng giọng điệu cảnh cáo: "Đi đường vòng chúng ta cũng không trả thêm tiền đâu."
Tài xế cười ha hả giải thích rằng bên kia sửa đường, đi bên này nhanh hơn, cần trả thêm tiền.
Hơn mười phút sau, xe taxi càng chạy càng lệch khỏi vị trí điểm đến. Mấy sinh viên lập tức cảnh giác, thậm chí nam sinh ở ghế phụ đã thắc mắc vấn đề tuyến đường đến lần thứ ba.
Làn da của Tôn Mạn vốn đã trắng, giờ lại càng mất hết huyết sắc. May mà trên xe có rất nhiều người nên không quá sợ hãi, nếu không thì nàng sẽ sợ xỉu luôn cũng không chừng.
Mình sẽ không bao giờ đến Thiên Đô nữa! Nàng oán hận nghĩ. Nơi này thật kỳ lạ và đáng sợ!
Rốt cuộc xe cũng dừng lại.
Mọi người vội vàng xuống xe. Chưa đầy vài phút sau, hai chiếc taxi khác cũng tới nơi. Mọi người tập trung lại một chỗ, cảm giác căng thẳng lập tức vơi bớt.
Tôn Tiểu Mạn đã bình tĩnh lại, quan sát xung quanh. Cây cối xanh tươi rậm rạp, trang hoàng theo phong cách cổ điển trang nhã, chắc là một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
"Các ngươi muốn làm gì? Chúng ta không có tiền, không trả nổi chi phí ở nơi này."
Nam sinh dẫn đầu mấy hộ hoa sứ giả nuốt khan, căng thẳng hỏi mấy tài xế taxi đã xuống xe.
Những người kia không trả lời, mà cung kính đi tới trước mặt Tôn Mạn mặc đồ đỏ, sau đó khom người khách khí nói: "Hồng Bào ca nói là Mộ Dung bang chủ đến Thiên Đô, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng phải làm hết trách nhiệm của chủ nhà."