Tôn Mạn ngây thơ thuần khiết nhưng không ngu ngốc, hiểu ra đối phương nhận nhầm người. Nàng lập tức cất giọng nói trong trẻo giải thích: "Ta nghĩ rằng các ngươi nhận nhầm người rồi."
Mấy người trẻ tuổi mồm năm miệng mười nhao nhao giải thích. Mấy tài xế taxi không nói gì mà chỉ nhìn Tôn Mạn.
Đám thanh niên kia không phát hiện ra mặc dù ba tài xế rất cung kính, nhưng đã đứng thành hình tam giác quanh Tôn Mạn, hơn nữa cơ thể kéo căng, rõ ràng là vô cùng coi trọng Tôn Mạn.
Đấu Chiến Thắng Phật của Hải Đông Thanh ở Hải Châu quá nổi tiếng, bọn hắn không dám có bất kỳ sơ suất gì.
Tiếng nói dần nhỏ lại, chỉ thấy một chiếc xe việt dã chạy vào cổng. Cửa xe mở ra, từng thanh niên bưu hãn xuống xe, sau đó đứng phía sau ba tài xế một cách có trật tự.
Bọn hắn mặc vest đen, ánh mắt bưu hãn, bao vây mấy người trẻ tuổi vào giữa.
Mấy hộ hoa sứ giả không dám hó hé gì thêm. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tôn Mạn mím chặt môi vì sợ mình sẽ bật khóc.
Một người trẻ tuổi cầm đầu cung kính khom lưng trước nàng: "Bà chủ Mộ Dung tới, Viễn ca nói ngài rất thích xì gà lần trước nên cố ý bảo ta mang đến cho ngài."
Nói rồi hắn vỗ tay, người bên cạnh mở một chiếc hộp gỗ tinh xảo ra.
Người trẻ tuổi dùng dao cắt đuôi xì gà, sau đó đưa điếu xì gà to đến trước mặt Tôn Mạn bằng hai tay.
Tôn Mạn sợ gần chết. Đám người này hung thần ác sát, thoạt nhìn không giống người tốt, không ngờ bọn hắn lại bắt mình hút thuốc.
Từ nhỏ đến lớn nàng đều ngoan ngoãn, đâu hút thứ này bao giờ. Nhất thời nàng luống cuống không biết phải làm sao.
Nàng không nhận xì gà, người trẻ tuổi kia cũng không thúc giục, song vẫn giữ tư thế hai tay dâng xì gà, ánh mắt ẩn chứa tức giận vì bị sỉ nhục.
Bầu không khí ngày càng nặng nề, Tôn Mạn nhìn các bạn xin giúp đỡ. Cuối cùng bạn của nàng liều mạng nháy mắt ra hiệu cho nàng nhận xì gà.
Châm lửa.
Hương vị cay xè từ khoang mũi chui vào phổi, nhưng Tôn Mạn không dám dừng lại.
Gió hiu hiu thổi, trời xanh mây trắng.
Trước ánh mắt thiết huyết áp lực của mấy chục hán tử, bé ngoan Tôn Mạn hai mươi tư tuổi ấm ức rít từng hơi xì gà, hình ảnh này vô cùng kỳ lạ.
Một cô gái chưa bao giờ hút thuốc, lại còn là xì gà, người ta có thể tưởng tượng được tư thế hút không được tự nhiên đến mức nào.
Người của Cẩm Tú cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn, rất nhiều người đã nhìn thấy Mộ Dung Thanh Thanh, khí chất bất cần hoàn toàn khác với cô gái này.
Ngươi đã từng thấy bang chủ đại tỷ của đám liều mạng dùng cả bàn tay để cầm lấy điếu thuốc hoặc là gặm điếu thuốc chưa? Hơn nữa, nhìn biểu cảm uất ức giống như là một cô gái nhỏ chưa trải đời.
Bầu không khí thay đổi từ một cuộc tàn sát đẫm máu sang một khung cảnh xấu hổ. Đúng lúc này, một đoàn xe Mercedes-Benz chạy vào cổng sơn trang.
Hai mắt của Tôn Mạn càng ngày càng đỏ, nàng cực lực hút sau đó phun khói thuốc ra ngoài. Nàng chỉ cảm thấy miệng ngày càng đắng, trong lòng mình cũng càng ngày càng ấm ức.
Lúc Tôn Mạn hút được khoảng nửa điếu xì gà thì nhìn thấy những ngườivây quanh nàng không hẹn mà cùng đứng thẳng thân hình.
Khi nàng còn đang còn hơi bực bội thì đã thấy những người này khom người cúi đầu chừa ra một con đường. Một thành niên tóc ngắn, vẻ mặt điềm đạm trong bộ vest màu xanh đi tới.
Tô Bình Nam đã nghĩ tới rất nhiều lý do khiến Mộ Dung Thanh Thanh sơ suất, cũng đã lên đủ kế hoạch để đối mặt với hậu chiêu của Hải Đông Thanh, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đó sẽ là một drama lớn.
Trên thế giới lại có hai cô gái ngoài khí chất khác nhau ra, diện mạo y hệt nhau.
Chỉ cần liếc mắt một cái là Tô Bình Nam đã nhận ra cô gái mặc đồ đỏ không phải là Mộ Dung Thanh Thanh, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô gái và bàn tay như ngọc cầm điếu xì gà của nàng cũng làm hắn nhức đầu.
Tập đoàn Cẩm Tú tung hoành kinh thiên động địa, người lại do chính mình điều động, kết quả chỉ để ức hiếp một cô gái nhỏ như vậy?
“A Viễn!”
Tô Bình Nam trầm giọng hét lên, chuyện này thật không thể trách được tên bắt cóc kia, cô gái và ảnh chụp thực sự là giống nhau như đúc.
Lục Viễn vừa đi qua cũng thấy không ổn, cô gái này sao có thể là Mộ Dung Thanh Thanh - người thậm chí có thể áp đảo cả chính mình, cô gái này hiền lành như một con mèo vô hại.
“Nam ca.”
Lục Viễn nhìn Tô Bình Nam, nhất thời không nói nên lời.
Tô Bình Nam nhìn thấy bộ dạng của Lục Viễn thì biết rằng hắn cũng không có biện pháp gì hay ho, những người bên người Tô Bình Nam đa số đều là hán tử hung bạo. Ngươi ra lệnh cho bọn hắn chém người thì người trước còn hung hăng hơn người sau, nhưng ra lệnh cho cho bọn hắn dỗ một cô gái nhỏ vui vẻ thì mặt thẳng nào thẳng nấy như ăn phải khổ qua.
Về sau đại công tử Nobel nghe thấy việc này, lập tức ngửa mặt lên trời cười to một trận. Nhân tài này đã tìm thấy được vị trí của mình trong Cẩm Tú, tức là vị trí của một chuyên gia tình cảm. Kết quả là sau này hắn làm ra một đống chuyện dở khóc dở cười, sau khi bị Tô Bình Nam giáo dục một phen thì mới yên tĩnh lại.