“Ờm, là lỗi của chúng ta, thật xin lỗi.”
Tô Bình Nam nghiêm túc xin lỗi Tôn Mạn. Ở tập đoàn Cẩm Tú hắn nói một thì không có hai, quả nhiên là thủ đoạn cứng rắn. Bên dưới Tô Bình Nam có rất nhiều người mù quáng sùng bái hắn, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy lão đại uy phong phong lẫm liệt xin lỗi một cô gái trước mặt nhiều người như vậy, cả đám đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Lòng Tô Mạn vốn đã căng thẳng, dáng vẻ của Tô Bình Nam khiến cô gái nhỏ chưa từng thấy qua trận thế như vậy cảm thấy sợ hãi. Nhưng vừa nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của đối phương, trái tim căng thẳng của nàng lập tức dịu xuống, phút chốc nàng bật khóc.
Cô gái quá xinh đẹp, lại khóc lê hoa đái vũ, Tô Bình Nam hơi ngẩn ra, không biết nói gì, chỉ lẳng lặng đưa từng tờ khăn giấy cho nàng.
Nhìn thấy đám người phía dưới muốn cười mà không dám cười, Tô Bình Nam sốt ruột xua tay, ra hiệu cho bọn hắn mau cút xa.
Tôn Mạn không biết mình đã khóc bao lâu, trước đây khi nàng khóc sẽ luôn có người an ủi khuyên nhủ. Hôm nay bản thân khóc đến mệt mỏi mà tên dọa người này một câu cũng không nói, chỉ liên tục đưa khăn giấy liên tục cho nàng.
Bạn bè của Tôn Mạn từ lâu đã sợ hãi khí thế mạnh mẽ của Tô Bình Nam, đám sinh viên này không dám nói nhảm, chỉ ngây người nhìn Tôn Mạn ngồi khóc một mình mà không dám làm gì.
Tôn Mạn khóc một hồi cũng cảm thấy xấu hổ. Không phải là sợ bóng sợ gió một hồi, hút một điếu xì gà thôi sao. Nàng nhìn lên thì thấy những kẻ độc ác đã giải tán, chỉ còn lại tên cầm đầu ác nhân với vẻ mặt vô cảm và một chiếc khăn giấy trên tay, lặng lẽ nhìn nàng.
“Tô Bình Nam, hân hạnh làm quen.”
Tô Bình Nam sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay nói.
“Ừm, ta là Tôn Mạn, xin chào."
Việc được giáo dục tốt khiến Tôn Mạn phản ứng theo bản năng. Vừa dứt lời, nàng liền hối hận. Tên này thật là đáng giận, vậy mà mình còn thực sự bắt tay với hắn. Cô gái nhỏ bĩu môi giận dỗi, không thèm mở miệng nữa.
“Như thế này các ngươi xem có được không?”
Tô Bình Nam dứt khoát thể hiện khí khế thường ngày đối với những người bên dưới: “Các ngươi ở Thiên Nam cứ thoải mái ăn uống vui chơi, ta bao xem như là bồi thường.”
Tô Bình Nam mặt không chút cảm xúc, giọng nói hờ hững. Đây là trạng thái thường ngày của hắn. Ban đầu mấy sinh viên định từ chối, nhưng lại nghe Tô Bình Nam tiếp tục nói: “Ta đã nói xong, đồng ý hay không đồng ý?”
Mấy người đều bị câu nói của Tô Bình Nam hù dọa, ai nấy đều vô thức gật đầu, bao gồm cả Tôn Mạn.
“Ừ được rồi, hôm nay các ngươi ở nơi này trước đi. Mấy ngày này ta sẽ phái chuyên gia đến phụ trách mọi thứ cho các ngươi.”
Tô Bình Nam nói xong, gật đầu với Tôn Mạn, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều: “Lần này là sai lầm của người bên dưới, là lỗi của ta.”
Sau đó, hắn quay sang nói với người quản lý biệt thự bằng giọng điệu nghiêm túc: “Cố gắng làm tốt nhất, sai lầm chính là sai lầm, Cẩm Tú phải thừa nhận.”
Nhìn đoàn xe Mercedes-Benz đi xa, lại nhìn người quản lý khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đang tươi cười nghênh đón, các sinh viên cảm thấy như đang mơ.
Mấy người Tôn Mạn là sinh viên của đại học Sư phạm Lục Thành, gia cảnh của bọn hắn rất tốt. Nếu không những người này sẽ không tổ chức du lịch tốt nghiệp gì hết.
Khi nhóm Tôn Mạn nhận được lời xin lỗi của Tô Bình Nam, bọn hắn rất chấn động. Bấy giờ bọn hắn mới biết hóa ra con người thể sống như thế.
Sau khi Tô Bình Nam bỏ đi, người quản lý mập mạp với vẻ mặt tươi cười bắt đầu tự giới thiệu bản thắn, rồi lập tức vẫy tay ra hiệu cho viên phục vụ của sơn trang mang hành lý của mấy người này vào phòng khách. Đồng thời, hắn cũng đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi cả.
Lúc đầu, mấy người Tôn Mạn không chịu buông vali, không đồng ý với sự sắp xếp của người quản l., Kết quả là vẻ mặt của người quản lý thay đổi, rất lo lắng. Tô Bình Nam ở Cẩm Tú có nhiều uy vọng, đối phương đã nói phải làm tốt nhất thì mình phải làm thật tốt.
Dưới sự thuyết phục và thịnh tình của người quản lý đang sốt ruột kia, cuối cùng các sinh viên đã mặc bộ đồ bơi mới tinh và ngâm mình trong suối nước nóng núi xanh nước biếc.
Nhìn thấy trên suối đầy thức ăn cầu kỳ và những khay rượu vang quý giá, rồi lại nhìn nhân viên phục vụ đứng xung quanh, các sinh viên nào đã thấy kiểu phục vụ này bao giờ đâu, cho nên tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Người quản lý mập mạp thấy mấy người không được thoải mái, đành phải bảo mọi người đi hết. Thật lâu sau, mấy người trẻ tuổi mới reo lên khe khẽ đầy phấn khích.
Tôn Mạn không phấn khích như những người khác mà hơi thất thần. Thực sự có một cô gái giống hệt mình hay sao?
Nếu có thì nàng làm nghề gì? Có thể làm cho nam nhân đáng sợ tên Tô Bình Nam đó gióng trống khua chiêng như vậy, chẳng lẽ bọn hắn có ẩn tình gì?
Tôn Mạn mím môi, không hiểu vì sao đáy lòng lại hiện lên dáng vẻ khủng bố mà vụng về của Tô Bình Nam lúc đưa khăn giấy cho nàng.