Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 340 - Chương 340: Đã Có Chân Mệnh Thiên Tử Chờ Ở Đây

Chương 340: Đã có chân mệnh thiên tử chờ ở đây Chương 340: Đã có chân mệnh thiên tử chờ ở đây

Trên đời có nhiều chuyện khó nói thành lời.

Buổi sáng ngâm ở suối nước nóng, buổi trưa thì hưởng thụ một bữa tiệc lớn, người trẻ tuổi da mặt mỏng đều cảm thấy như vậy đã đã đủ đền bù cho sự hiểu lầm này rồi, chết sống gì cũng đòi đi.

Quản lý béo đã sắp khóc, đại boss Tô Bình Nam nói một không hai. Hắn đã dặn ngươi làm sao cho tốt nhất, kết quả mới có mấy tiếng đồng hồ đã làm cho người ta đi rồi. Tô Bình Nam sẽ nghĩ như thế nào đây? Lời nói của ta ngươi xem như gió thoảng qua tai hả?

Quản lý béo rùng mình, vừa khóc vừa náo loạn một hồi, toàn bộ thủ đoạn đều lấy ra dùng, chỉ có một mục đích duy nhất là nếu các ngươi muốn đi thì chỉ có thể đi vào sáng mai. Không có cách nào khác, nhóm sinh viên phải tiếp tục ở lại. Quản lý không quan tâm dịch vụ cao cấp của sơn trang có thích hợp với người trẻ tuổi hay không, cứ lên hết cho ta.

Ráng chịu đựng đến sáng mai tổng bộ sẽ có người đến phụ trách tiếp đãi đi chơi, khi đó sẽ không liên quan đến hắn nữa, đi hay ở tùy vào các ngươi.

Hiệu quả của việc này chính là chỉ một buổi chiều những người trẻ tuổi kia mơ mơ màng màng đã dùng hết tất cả các dịch vụ massage làm đẹp spa các kiểu rồi.

Ngươi không muốn ư?

Vậy thì phút tiếp theo quản lý béo sẽ hiện ra trước mặt ngươi ép ngươi không làm thì ta sẽ đi chết. Đến tối Tôn Mạn thật sự không chịu nổi nữa bèn đi tìm quản lý béo.

“Ta thật sự tha thứ cho hắn rồi, ngươi mau thả chúng ta đi đi.”

Tôn Mạn nói rất chân thành.

Quản lý béo suýt chút nữa thì bị hù chết, bà cô này sao mà khó hầu hạ như vậy chứ. Khuyên mãi tiểu cô nương cũng không chịu đồng ý.

Rốt cuộc không có cách nào, quản lý béo bèn đi gọi điện thoại, đi một hồi quay về với ánh mắt ai oán nhìn Tôn Mạn.

Tôn Mạn bị nhìn đến nổi hết da gà, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”

Vừa rồi quản lý béo to gan gọi điện thoại cho tổng bộ, Tô Bình Nam nhận điện thoại liền hỏi một câu: “Có vấn đề gì à?”

Quản lý béo bị dọa sợ đến mức lắp bắp, lập tức vỗ ngực nói không có chuyện gì, bọn hắn ở lại rất thoải mái.

Tô Bình Nam thản nhiên ừ một tiếng rồi nói: “Ngày mai vốn dĩ ta tính cho các tân sinh viên đến đó đi chơi cùng, bọn hắn đồng trang lứa, có tiếng nói chung. Ngươi làm đúng là rất tốt. Vậy thì ngày mai ngươi hãy bỏ qua việc ở sơn trang, đi theo lo liệu vài ngày đi.”

Quản lý béo vạn lần không nghĩ tới vậy mà hắn lại đồng ý cuộc điện thoại đó rồi, giờ hắn đang rất muốn cắn lưỡi đây.

“Bà cô ơi, ta trên có mẹ già dưới có con dại. Ngươi hãy giúp ta phối hợp đi chơi vài ngày có được không?”

Với vẻ mặt bất chấp tất cả, quản lý béo kia rất quyết đoán bắt đầu sử dụng ba tấc lưỡi không xương của mình thuyết phục Tô Mạn.

Tô Mạn bị nói đến mức mê man trở về phòng, bạn bè hỏi thăm thì mới tỉnh táo lại, ra vẻ mình chẳng những chưa thuyết phục được quản lý kia thả đi mà còn bị hắn làm cho mê man đồng ý những điều kiện của hắn. Ây dà, thôi kệ đi.

Vẻ mặt Tôn Mạn mờ mịt, tên béo thật biết nói chuyện. Ai muốn đi thì đi, bổn cô nương tuyệt đối không đi để chịu tra tấn.

Đến lúc đi ngủ thì các nữ sinh lại được một phen kinh ngạc nữa, các đồ dùng trang điểm thương hiệu quốc tế được đưa đến phòng.

Một trận lăn qua lăn lại xong, các nàng mệt nhoài nằm trên giường. Các nàng vẫn chưa yên tâm hẳn, không biết ai đã khơi mào cuộc nói chuyện.

“Mạn Mạn, ngươi nói xem có phải người kia thích ngươi và muốn theo đuổi ngươi không?”

Một câu này thốt ra, âm thanh bàn tán bắt đầu vang lên.

“Đúng vậy, sự nhận lỗi này ta chịu không nổi.”

Một nữ tử khác cẩn thận đắp chiếc mặt nạ trước giờ chỉ nghe tên lên trên mặt rồi nói tiếp.

“Ta chắc chắn.”

Một nữ tử khác cảm nhận được sự mềm mại của áo ngủ tơ tằm cao cấp nói: “Lúc học đại học Mạn Mạn không quen ai, thì ra đã có chân mệnh thiên tử chờ ở đây. Mạn Mạn, ta nói với ngươi nha, nếu mà người này theo đuổi ngươi thì chị em bọn ta có thể hưởng phúc lây đó.”

Nhóm nữ nhân càng nói càng táo bạo, lời nói cũng không e dè gì, Tôn Mạn nghe xong mặt đỏ tai hồng, chui vào chăn giả vờ ngủ say.

“Người này đã phá vỡ tưởng tượng của ta về nam nhân. Thật sự là đẹp trai đến vô nhân tính. Đáng tiếc ta không phải là Mạn Mạn, nếu không lão nương sẽ theo đuổi tới cùng.”

Nữ tử thấy Tôn Mạn đang giả bộ ngủ ngủ thì quay qua vỗ mông Tôn Mạn: “Em gái nhỏ động lòng rồi có phải không? Mau dậy đi, chị em bọn ta giúp ngươi bày mưu tính kế thế bắt lấy nam nhân này.”

Bộ phận mẫn cảm nhất của Tôn Mạn đột nhiên bị đụng chạm khiến nàng yêu kiều hô to một tiếng. Rốt cuộc không giả bộ được nữa,mấy nữ tử phút chốc đùa giỡn ầm ĩ, trong lúc nhất thời cả phòng tràn đầy sắc xuân.

Mọi người đùa giỡn mệt mỏi, trong phòng bắt đầu vang lên tiếng hít thở đều đều mà Tôn Mạn lại không ngủ được.

“Hắn không thực sự để ý mình chứ, bây giờ tại sao mình bị bắt nạt như vậy mà không có chút chán ghét nào đối với hắn, ngược lại còn có chút…”

Tôn Mạn không dám suy nghĩ nữa. Nam nhân này đã phá vỡ rất nhiều quy tắc của nàng, cũng nhất thời khiến nàng không thể nào quên được.

“Cũng không biết lúc mình khóc hắn có thấy chán ghét bộ dạng xấu xí của mình không.”

Tiểu cô nương suy nghĩ miên man, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ, trên miệng lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Bình Luận (0)
Comment