Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 342 - Chương 342: Người Sắp Đi Không Nói Cũng Được

Chương 342: Người sắp đi không nói cũng được Chương 342: Người sắp đi không nói cũng được

“Tiểu Hồng Bào.”

Trần Thủy thấp giọng cảm thán một câu.

Những năm gần đây, hễ ai đi vào đều nhắc đến cái tên này, lòng tràn đầy hâm mộ và sợ hãi.

Thế đạo đúng là đã thực sự thay đổi.

Hắn là một trong tam giáo cử lưu rất sớm ở Thiên Đô, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới Thiên Đô sẽ trở thành thiên hạ của một người.

Nam Thiên Đô, Bắc Thẩm Thành được biết đến là thành phố của hai thế lực phức tạp nhất Hạ quốc, đủ loại người tàn nhẫn tầng tầng lớp lớp nổi lên khiến người từ nơi khác đến kiếm cơm giang hồ choáng váng.

Trong ấn tượng của Trần Thủy, Chương Vạn Nguyên hồi đó cực kỳ hung ác, một con dao găm ba cạnh làm nên một một anh hào Thiên Đô. Nhưng chỉ sau hai năm phong vân, hắn đã bị bắn vào đầu chết trong đêm trong khi đang ngủ, tình trạng chết cực kỳ thê thảm. Hơn nữa, khi đó Chương Vạn Nguyên chỉ hoành hành ngang ngược ở một khu mà thôi. Tiểu Hồng Bào này phải hung ác tới mức nào mới có thể khống chế cả Thiên Đô, không phải, toàn bộ Thiên Nam đều sợ hãi như thế.

“Còn hung tợn hơn Chương Vạn Nguyên sao?”

Trần Thủy bắt đầu quan tâm. Trước đây hắn chưa bao giờ hỏi những chuyện này, hắn chỉ muốn im lặng ở lại cho đủ thời gian. Ngày mai hắn ra ngoài nên tâm tình kích động, trong lòng đột nhiên có hứng thú.

“Chương Vạn Nguyên?”

Trương Kiến lẩm bẩm vài câu, đột nhiên nhớ ra: “Lão Thủy, ngươi đang nói về đại bá vương à?”

Trần Thủy gật đầu.

“So với Tiểu Hồng Bào, đại bá vương chỉ là một cái rắm!"

Trương Kiến gạt đi, giọng nói cao hơn một chút, mấy người ngủ chưa lâu cũng tỉnh lại tham gia đề tài.

“Hai người hoàn toàn khác nhau.”

Người nói đeo kính đen, nói năng ra dáng người có văn hóa. Người này từng là lãnh đạo của một doanh nghiệp nhà nước, ăn nói rất hay. Ngày thường hắn nói chuyện rất có kiến giải, so với mấy tên lỗ mãng thì có trình độ hơn nhiều.

“Lão Thủy, căn bản là ngươi lấy nhầm người để so sánh rồi.”

Kính đen đẩy gọng kính, nghiêm nghị nói:

“Chương Vạn Nguyên là một kẻ thất phu giỏi chiến đấu. Nếu nhìn vào những điều hắn đã làm, có mấy ai nói hắn tốt đâu. Bản chất của hắn là một kẻ du côn, hắn chẳng đạt được thành tựu gì cả.”

Trương Kiến nghe vậy thì mắng chửi, ý bảo ở nơi này chúng ta đều ăn chung một cái nồi, ngươi đừng cao cao tại thượng nữa.

Thấy khí thế của mấy người không ổn, kính đen vội vàng cười vài tiếng rồi nói tiếp: “Mọi người đã xem Tam quốc, Chương Vạn Nguyên chính là hiệp khách giết người, còn Tiểu Hồng Bào thì khác.”

Một số người không hài lòng với hành động thừa nước đục thả câu của hắn, thậm chí Trương Kiến còn dùng chân đá lên đùi của kính đen, ra hiệu cho hắn mau nói.

Kính đen cũng không tức giận, hạ giọng cười nói: “Vào trong này cũng không có việc gì làm, ta nghe người ta nhắc tới Tiểu Hồng Bào, bèn nghiên cứu một chút dựa trên việc làm của hắn.”

Mặc dù mọi người thích ức hiếp tên biết chữ này, nhưng bọn hắn đều biết nếu ở bên ngoài, so với những người khác thì người này tốt hơn 80%. Bọn hắn đều sẵn lòng tin tưởng, kiên nhẫn nghe đối phương nói.

“Ở Thiên Nam kiếm cơm ai mà chẳng nể mặt Cẩm Tú, mọi người đều sợ, ta cũng sợ theo. Không biết sao lại thế, ngươi có thể phân tích cho chúng ta được không?”

Lúc này, người trong phòng căn bản không thể chợp mắt được, vậy thì nghe tên này nói về ông chủ lớn làm ăn phát đạt nhất trong những năm gần đây.

“Tầm nhìn của Chương Vạn Nguyên quá thấp, cả đời chỉ là một tên xã hội đen giết người phóng hỏa. Còn Tiểu Hồng Bào có thể xưng là tung hoành Thiên Nam đúng không?”

Tất cả mọi người đều gật đầu. Tập đoàn Cẩm Tú là một khối tài sản kếch xù, không ai dám phủ nhận.

Kính đen chân thành nói: “Các ngươi thử nghĩ lại xem, Tiểu Hồng Bào nhất ngôn cửu đỉnh trong tam giáo cửu lưu, nhưng hắn đã làm ăn phi pháp bao giờ chưa?"

Mấy người suy nghĩ rất lâu, tất cả đều lắc đầu.

Kính đen hơi tán thưởng: “Ta chưa từng gặp hắn, nhưng ta biết rất rõ công việc kinh doanh của tập đoàn Cẩm Tú. Người này có tầm nhìn tốt trong lĩnh vực kinh doanh, ra tay đủ ác. Một khi bước vào thương trường, hắn sẽ không trao cơ hội cho bất kỳ ai, hắn có tướng kiêu hùng tiêu chuẩn.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, kính đen thở dài: “Từ thủ đoạn khống chế Thiên Nam rắc rối phức tạp của hắn có thể thấy hắn sinh ra không đúng thời đại, nếu người này sinh ra thời Tam Quốc trong một gia đình tốt, thì hắn sẽ là một Tào Mạnh Đức."

Mọi người nghe nhưng không hiểu lắm, còn Trần Thủy thì há hốc miệng vì kinh ngạc.

Thiên Đô thực sự đã tạo ra một nhân vật như vậy. So với người này, những nhân vật có ảnh hưởng trong thời đại của bọn hắn không hơn gì những kẻ lỗ mãng.

Trong góc sáng sủa có âm thanh phát ra: “Ta đã nhìn thấy Tô Bình Nam, rất tài giỏi.”

Mọi người nhìn sang thì thấy chính là nhân viên mới bị bắt hôm nay.

Bởi vì ký hiệu này toàn là nhân viên lao động cải tạo sắp được thả ra, mấy người sắp bị bắn sẽ bị đưa vào phòng này để cho bọn hắn hỗ trợ trông chừng, đừng để ở phút cuối xảy ra việc gì nghĩ không thông.

Nam nhân có bộ râu quai nón thấp giọng nói: "Ta không ngủ được. Trước khi đi, để ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện về Tô Bình Nam. Nam nhân này thật sự rất tài giỏi."

Kính đen ân cần đỡ nam nhân ngồi xuống, cẩn thận giúp hắn chỉnh lại miếng vải trên còng.

Nam nhân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, gật đầu tỏ ý cảm ơn kính đen trước khi từ từ kể chuyện.

“Ngươi có biết tại sao người dân ở vùng giáp ranh Thiên Đô không mang theo dao không?”

“Lão ca, ngươi tên gì?”

Sau khi đại hán bước vào, hắn không nói gì chỉ im lặng ngồi đó, mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra với hắn và chỉ chăm chú nhìn hắn.

Thấy đại hán lên tiếng, Trần Thủy mới hỏi tên.

Râu quai nón lắc đầu: “Người sắp đi không nói cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment