Trong số những người ở đây, Trần Thủy là người sắp được ra ngoài. Hắn là người hào phóng nhất, mò mẫm một lúc trong góc giường, lấy ra một điếu thuốc nhàu nát.
Hắn ngẩng đầu nhìn Trương Kiến, Trương Kiến hiểu ý của lão Thủy, lấy ra một cái túi nhỏ đựng vài que diêm.
Kính đen giúp đại hán châm lửa.
Đại hán tham lam hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại để phổi cảm nhận hoàn toàn mùi thuốc lá trước khi phun ra.
“Chuyện đã xảy ra cách đây tám tháng. Lúc đó, ta tình cờ có một số vướng mắc với Mãi Mãi Đề của Thiên Đô, nên ta biết rất rõ.”
Giọng của đại hán mang khẩu âm Tây Bắc, Trần Thủy nghe là biết ngay đối phương cũng là một tay nghiện thuốc lá, thuận tay trái.
Đại hán râu quai nón tiếp tục: “Lúc đó ta đang ăn tối với Mãi Mãi Đề, bất ngờ mặt hắn tái mét nhận một cuộc điện thoại.”
Lúc này, một tù nhân gầy gò xen vào: “Mãi Mãi Đề là đại ca của người dân vùng giáp ranh Thiên Đô. Lão ca ca, các người có thể ăn chung với nhau, nghĩa là ngày xưa cũng từng như vậy.”
Nói xong còn giơ ngón tay cái lên.
Đại hán lắc đầu: “Thật ra ta không có địa bàn, ta chính là sói Tây Bắc đi buôn hàng khắp nơi. Các ngươi có biết Đỗ Cửu của Tứ Hải hay không, là người đi theo Tiểu Hồng Bào sau này.”
Vài người bước vào sau đó gật đầu: “Biết.”
Đại hán cười nói: “Đương nhiên là ta không thể so với người ta được, nhưng mà trước kia hắn với ta cùng làm một nghề.”
Ngươi tiêu tiền, ta tiêu tai, sói Tây Bắc độc hành. Thái độ của mấy người biết thân phận của đại hán cũng kính nể hơn rất nhiều.
Đại hán râu quai nón nói tiếp: “Ta đã quen biết Mãi Mãi Đề này từ rất lâu. Cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn sợ thành như vậy, vì thế ta liền tò mò hỏi.”
Tên phạm nhân gầy trơ xương kia đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, a một tiếng, nói: “Ta biết bởi vì sao rồi. Thì ra Tiểu Hồng Bào kiêu ngạo còn có một sự việc như thế này.”
Mọi người nhiệt tình nghe người này, đúng là người vào tù thời gian gần đây nhất, cũng hiểu biết tình hình bên ngoài nhất, nhất thời đều thúc giục hắn nói nhanh.
Tên gầy trơ xương nhìn râu quai nón phát hiện hắn cũng không có ý định ngăn cản mình, vì thế hắn bèn nói lý do mà hắn biết.
Ở các vùng của Hạ quốc, người ở vùng giáp ranh rất đoàn kết và hung hãn. bọn hắn thích tụ tập buôn bán ở các thành phố lớn. Nghề nghiệp đủ loại, vốn lớn vốn nhỏ, bán gà bán dê hoặc là bán bánh xắt nhỏ.
Bánh xắt nhỏ là loại bánh ngọt được làm từ đường dẻo và rắc nho khô. Rồi dân vùng giáp ranh đổ xô bán khắp nơi.
Nếu ngươi mua thì một dao xắt xuống. Mắt thì nhìn thấy rất nhỏ, nhưng mà đem cân thì lại nặng đến vài cân. Đắt tiền chết người. Sau đó nếu không muốn mua cũng không được.
Mọi người nghe thế đều gật đầu, việc này rất bình thường.
Phạm nhân gầy trơ xương nói tiếp: “Tính cách người Thiên Đô đều có thể chịu được nhưng điều này, dù sao thì khoảng thời gian đó thường gặp phải chuyện không may. Nhưng mà sau này lại thấy người ở vùng giáp ranh có rất nhiều quy củ, dao nhỏ mang theo bên người cũng không còn thấy nữa. Thì ra là do có sự nhúng tay của Tiểu Hồng Bào.”
Nói xong mặt của tên da bọc xương này có vẻ hớn hở. Hắn có một việc ngại nói ra, thật ra hắn cũng từng bị lừa một lần, nếu không phải là phát hiện quá nhanh thì không chừng hắn đã nằm xuống rồi.
Đại hán nghe xong thì gật đầu, tiếp tục nói: “Đúng, có nguyên nhân này. Theo như Mãi Mãi Đề nói thì nguyên nhân chính là cảnh sát đầu lĩnh của khu kia chính là bạn của Cẩm Tú, cho nên Tiểu Hồng Bào đã ra tay can thiệp.
Không ai nghĩ câu này có gì sai, chỉ có tên kính đen trầm ngâm gật đầu sau khi nghe xong, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ.
Đại hán râu quai nón lại tiếp tục nói: “Mãi Mãi Đề buông điện thoại xuống thì bắt đầu gọi người. Chỉ chốc lát sau có mấy chục hán tử vùng giáp ranh tới, bọn hắn đều mang theo dao nhỏ có vỏ bằng đồng rất sắc bén. Vẻ mặt mọi người rất khẩn trương, tất cả đều là người Thiên Nam thì tự nhiên cũng cùng chung một mối thù.
Ai chẳng biết rằng những hán tử đó là những người vùng giáp ranh hung bạo, như vậy mà cũng dám ngang nhiên xuất đầu lộ diện trước mặt trời chói lọi Tiểu Hồng Bào.
Mấy chục người giống như là gặp đại địch, Mãi Mãi Đề liên tục uống nước, kết quả là có một người tới, hắn nói mấy câu.
Trong ánh mắt của đại hán râu quai nón có chút trống rỗng, hắn đang nhớ lại cảnh tượng sảng khoái lúc đó.
Người bước vào là một người còn trẻ vóc dáng cao cao, mặc áo vest màu đen, ở trên cổ áo thêu một con rồng Hạ quốc.
Cậu thanh niên này cũng không nhìn tới các hán tử vùng giáp ranh xăm hình rồng bay phượng múa kia mà ngồi thẳng tắp trước mặt Mãi Mãi Đề.
“Mãi Mãi Đề đúng không, ta tên là Tô Văn Văn."
Cậu thanh niên ấy lấy thuốc lá đưa cho Mãi Mãi Đề: “Hồng Bào ca bảo ta nói cho ngươi, kinh doanh không phải làm như vậy. Ở Thiên Nam Cẩm Tú bàn việc sẽ lập ra một quy định cho ngươi, Cẩm Tú thu đao thì về sau các ngươi phải tuân theo phép tắc.”