Các nàng vừa ra khỏi cửa lớn sơn trang, một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chạy đến trước mặt, mấy người nhìn nhau thoáng qua cũng không nói gì.
Sau khi lên xe mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn Tôn Mạn.
Tôn Mạn có chút không rõ cho nên mờ mịt hỏi: “Có việc gì vậy?”
“Ngươi cứ giả bộ đi, đây là người ta coi trọng ngươi, ngươi xong đời rồi tiểu cô nương à.”
Mấy người bạn của Tôn Mạn bàn tán xôn xao nói đến mức Tôn Mạn mặt đỏ tai hồng.
“Ngày thường Mạn Mạn có bao giờ trang điểm nghiêm túc như vậy đâu. Nhìn nè, lông mi cũng chải rồi nè, chắc không phải là động lòng thật rồi đấy chứ?”
Tôn Mạn bị nói không ngóc đầu dậy nổi, đồng thời trong lòng nàng cũng có chút ngạc nhiên: “Đúng vậy, sao hôm nay mình giống như là cố ý trang điểm vậy, không lẽ là thực sự động lòng rồi sao?”
Không thể nào, không thể nào. Chẳng qua là mình chú ý đến vẻ bên ngoài của mình thôi.
Tôn Mạn mạnh mẽ lắc đầu, tựa hồ làm như vậy có thể dẹp yên nội tâm đang dậy sóng của nàng.
Dọc theo đường đi, bất cứ ở nơi nào Lưu Anh đều giống như là một người tàng hình, nhưng mà chỉ cần ánh mắt của Tô Mạn nhìn đồ vật nào lâu một chút thì nàng ta sẽ lập tức mua hết, sau đó lại tiếp tục tàng hình.
Tôn Mạn còn không biết những đồ vật đó đều là mua cho mình, ngược lại còn càng ngày càng thích Lưu Anh, cho rằng sở thích của chị gái này thật giống mình.
…
Khi con người ta mong chờ một điều gì đó quá nhiều, hắn sẽ thấy thời gian trôi qua rất chậm, từng phút từng giây dường như rất dài.
“Trần Thủy.”
Quản giáo họ Lưu cười tủm tỉm đứng trước mặt hắn: “Ta mang ngươi vào, giờ đây ta lại đưa ngươi ra.”
Đôi mắt Trần Thủy ươn ướt, hắn đứng thẳng người nói: “Cảm ơn quản giáo Lưu.”
Khung cảnh hiện tại cũng giống như năm đó Trần Thủy bị bắt vào, hai ngươi có chút im lặng. Ở dưới cửa sắt rỉ sét lớn có một cửa sắt nhỏ, mỗi lần mở ra đều kêu kẽo kẹt, âm thanh làm cho người ta cảm thấy chói tai. Nhưng âm thanh này lọt vào tai Trần Thủy lại vô cùng dễ nghe.
“Ra ngoài rồi hãy làm người đàng hoàng, đừng quay trở lại nữa.”
Quản giáo Lưu vỗ vai Trần Thủy, cũng có chút cảm khái. Lúc mình mới bắt đầu làm công việc này, Trần Thủy là ngươi đầu tiên mình mang vào. Hôm nay con của mình đã học cấp hai rồi, hắn mới được thả ra.
“Có nhiều người ngươi không nên tiếp xúc, hãy sống tốt cuộc sống của mình.”
Quản giáo Lưu thấy xe của Thương lão tam cách đó không xa, nói lời ẩn ý.
Trần Thủy nhìn bóng dáng quản giáo Lưu đi vào bên trong mới nhanh nhẹn đi về phía Thương lão tam. Mấy năm nay ngươi này đối xử với hắn khá tốt, ngày lễ ngày tết đều tặng đồ này nọ, thật sự không quên hắn. Tình nghĩa này làm cho hắn cũng phải đi qua chào hỏi.
“Thủy thúc, hàng loạt phục vụ đang chờ ngươi đây. Để cho ngươi cảm nhận được bước chân của thời đại.”
Vẻ mặt của Thương lão tam rất nhiệt tình, khuôn mặt thô lậu lộ ra vẻ tươi cười. Ta có thể gặt hái được lợi ích từ tập đoàn Cẩm Tú hay không phụ thuộc vào bảo đao của ngươi đã cùn hay chưa.
Cái gọi là hàng loạt phục vụ đó là tắm rửa, ăn cơm, xoa bóp.
Trần Thủy cũng không có ý kiến gì với hai dịch vụ đầu, tới cái thứ ba Trần Thủy từ chối.
“Lão tam, có việc gì ngươi cứ nói thẳng, nếu có thể giúp thì ta sẽ giúp ngươi. Còn nếu không thể thì bất kể ngươi có nói thế nào, ta cũng tuyệt đối không làm càn đâu."
Xã hội phát triển quá nhanh, quá xa hoa trụy lạc, nhà lầu cao tầng làm cho Trần Thủy hoa cả mắt.
Sau khi trải qua sự choáng ngợp và bối rối ban đầu, Trần Thủy nhanh chóng khôi phục lại sự khôn khéo thường ngày của hắn. Thương lão tam quá nhiệt tình mà giao tình của hai người cũng không tốt đến mức này, cho nên trong lòng Trần Thủy hiểu rõ ràng.
Thương lão tam cười haha vỗ vai Trần Thủy, giọng nói có chút thần bí: “Có vinh hoa phú quý cần hỏa nhãn kim tinh của ngài giúp đỡ.”
Nghe Thương lão tam tường thuật lại, Trần Thủy lắc đầu. Thiên Đô lớn như vậy, tìm một nữ nhân biết hóa trang thì chẳng khác gì tìm kim đáy biển.
“Hơn nữa không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Những thói quen, sở thích của một người, cái gì cũng không biết thì cơ bản là không có cách nào tìm được. Việc này ta không giúp được ngươi rồi.”
Thương lão tam là một kẻ thô lỗ làm sao biết được việc này có nhiều đạo lý như vậy, phút chốc mặt đỏ lên. Thấy Trần Thủy xoay ngươi muốn đi, Thương lão tam đột nhiên vỗ gáy, mình thì không có nhưng mà tập đoàn Cẩm Tú có.
“Lão Thủy, coi như nể giao tình nhiều năm của chúng ta, ngươi theo ta gặp một người có được không?”
Trần Thủy thấy Thương lão tam cười cười thì hỏi: “Gặp ai?”
Thương lão tam chỉ vào tòa nhà Cẩm Tú nguy nga sừng sững cách đó không xa: “Chủ nhân của tòa nhà đó, lão đại của tập đoàn Cẩm Tú, Tô Bình Nam.”
...
Nhóm người Tôn Mạn chơi rất suôn sẻ và đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Lưu Anh là người rất hiểu lòng người, năng lực làm việc rất mạnh mẽ, việc gì cũng sắp xếp ổn thỏa.
Cuối ngày Tôn Mạn thu hoạch được hai cách xưng hô. Một cái là “thẩm thẩm”, một cái là “đại tẩu.”
“Thẩm thẩm, cái này có đẹp không?”
“Thẩm thẩm, đi dạo đâu đó một vòng đi.”
Mấy người bạn rảnh rỗi thì hô lên vài tiếng, khiến cho Tôn Mạn thật muốn khóc.
Người của công ty người ta đang ở phía sau mình đó, bọn hắn sẽ nghĩ về mình như thế nào? Có cảm thấy mình là một nữ tử ham hư vinh hay không? Những lời này có rơi vào tai nam nhân đáng đáng sợ kia hay không?
Không thể nghĩ tiếp nữa, dường như Tôn Mạn vừa cực kỳ xấu hổ vừa tức giận, lần đầu tiên một người tính tình lương thiện như nàng trở nên lạnh lùng, lúc đó nhóm bạn mới kiềm chế lại.