Tôn Mạn bị các sinh viên gọi là đại tẩu vì hôm nay có hai việc phát sinh.
Chuyện thứ nhất là bởi vì xếp hàng.
Thiên Đô có một nhà hàng ăn vặt trăm năm nổi tiếng khắp Hạ quốc, nhưng quán này không có chi nhánh.
Người đến ăn mỗi ngày xếp thành một hàng dài, đặc biệt là các món ăn đều đều được làm thủ công, mỗi ngày chỉ bán ba trăm phần, bán xong thì không còn nữa.
Sau khi Lưu Anh biết mấy ngày trước mấy người Tôn Mạn đã đến xếp hàng vài lần, tất cả đều thất vọng, thì điểm dừng chân đầu tiên hôm nay đã được sắp xếp ở đây.
Trước khi các nàng đến, Lưu Anh đã sắp xếp người đến xếp hàng giúp. Khi đoàn người Tôn Mạn đến thì người đó đã xếp đúng chỗ rồi.
Nhìn thấy các nàng đến, hắn tự nhiên tránh ra. Cảnh này làm cho một thanh niên trẻ tuổi phía sau tức giận.
Thanh niên vẻ mặt kiêu căng: “Ở Thiên Đô không có ai là không nể mặt ta, nhưng mà ta còn phải tự mình xếp hàng. Mấy nha đầu ngươi chen ngang đ đúng là còn cuồng vọng hơn cả lão tử.”
Mấy nữ tử phút chốc có chút sợ hãi, Tôn Mạn đi tới trước mặt thanh niên, lập tức quay đầu nhẹ giọng xin lỗi.
Thanh niên lập tức kinh ngạc trước bộ dạng của Tôn Mạn, vừa mở miệng định nói vài câu thì thấy Lưu Anh đi tới nói nhỏ: “An công tử, đây là khách của Tô tổng.”
Gương mặt của An Viên Hoa vốn dĩ cảnh xuân sáng lạn, lập tức trở nên trắng bệch. Hắn nhìn Lưu Anh rồi lại nhìn Tôn Mạn xinh đẹp xuất thần, miệng hô lên chữ lão đại nhưng một chút âm thanh cũng không có.
Lưu Anh sợ hắn không tin lại chỉ chiếc xe Rolls-Royce màu bạc có biển số màu đen đang đậu bên đường.
An Viên Hoa đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng hối hận gần chết. Hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, sao lại gặp đúng bạn của sát tinh kia chứ.
Xem nhan sắc của nữ tử trước mặt này, chỉ sợ không phải là bạn bè đơn giản như vậy. Nếu như Tô Bình Nam biết được mình ba hoa chích chòe với bạn gái của hắn… Các loại tin đồn về Tiểu Hồng Bào lần lượt hiện lên trong đầu An Viên Hoa.
Càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng sợ. Cuối cùng, An Viên Hoa nhìn Tôn Mạn y như nhìn thấy quỷ.
Tôn Mạn cũng cảm thấy kỳ quái trước ánh mắt của thanh niên trước mặt. Từ trước đến nay nàng đều dịu dàng xinh đẹp, chưa từng có ai nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi như vậy.
“Thẩm thẩm à, ta sai rồi, ta sẽ cút đi, ngươi tuyệt đối đừng nói với Tô thúc thúc nhé.”
An Viên Hoa cũng không màng mất mặt trước nhiều ngươi như vậy, hắn chắp tay chào rồi đi lùi vài bước, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng lái xe biến mất không còn dấu vết.
“Thẩm thẩm? Tô thúc thúc?”
Trước khi Tôn Mạn có thể phản ứng lại trước các từ này, người trẻ tuổi kia biến mất không có tăm tích.
Lưu Anh tươi cười giải thích: “Tôn tiểu thư, ba của vị tiên sinh vừa rồi chạy rất nhanh kia có quan hệ rất tốt với Tô tổng, vì thế hắn vẫn gọi Tô tổng là thúc thúc. Về phần vì sao gọi ngươi là thẩm thẩm, có lẽ là hắn đang hiểu lầm gì đó.”
Tôn Mạn: "..."
Mặt đỏ bừng, nàng không biết nên nói gì.
Sau khi thu hoạch được xưng hô thẩm thẩm, hai tiếng sau Tôn Mạn lại tiếp tục thu hoạch xưng hô thứ hai là “đại tẩu.”
Lần này việc phát sinh ở một danh lam thắng cảnh du lịch khá hẻo lánh ở ngoại ô phía Nam Thiên Đô. Ngôi chùa nơi Tôn Mạn và những người khác dự định đi lúc đầu thuộc thắng cảnh này.
Ở thời đại này, lối vào của mỗi danh lam thắng cảnh đều sẽ có những đứa trẻ ăn xin ăn mặc rách rưới, mặt mũi bẩn thỉu.
Khi một đứa trẻ có khuôn mặt dễ thương và giọng nói đáng thương xuất hiện, ngay lúc ngươi định cho tiền, ngươi sẽ thấy một đám trẻ con không biết từ đâu xuất hiện xung quanh mình.
Có đứa gan lớn sẽ giật túi tiền xong bỏ chạy.
Đôi khi cũng có một vài hán tử thân thể khỏe mạnh phản ứng rất nhanh, lúc sắp bắt được sẽ có các nam nhân với vẻ mặt hung ác chắn đường, bắt đầu tìm mọi lý do để cản trở. Đến lúc ngươi tránh ra được thì đứa trẻ đó cũng đã biến mất vô tung vô ảnh.
Tôn Mạn đã gặp phải tình huống như vậy.
Có một bé gái tết tóc đưa tay ra. Nàng mềm lòng, vừa lấy ví ra thì đã thấy một bàn tay nhỏ bẩn thỉu chụp lấy nhanh như chớp.
Tôn Mạn mờ mịt ngẩng đầu lên liền thấy một bóng người nhỏ bé loạng choạng nhanh chóng biến mất trong biển người bao la.
Ngày lúc Tôn Mạn gấp đến độ mặt đỏ lên, không biết phải làm thế nào thì Lưu Anh đã đi tới.
Phút chốc Tôn Mạn giống như tìm được cứu tinh, nói ra sự việc vừa rồi, sau đó lập tức lôi kéo Lưu Anh muốn báo lên các cơ quan có liên quan.
Lưu Anh cười cười nói: “Không cần đâu. Đây là sai lầm của ta, cũng có người mắt mù rồi. Nơi này hẻo lánh, có đôi khi Tô tổng không chiếu cố tới được.”
Lưu Anh không làm gì cả, mà chỉ nhìn xung quanh. Đám Tôn Mạn cùng nhìn theo ánh mắt của Lưu Anh thì thấy một nam nhân trung niên mặc áo sơ mi kẻ sọc, hai tay khoanh trước ngực, đang quan sát tình thế phát triển không chớp mắt.
Tôn Mạn đối diện với ánh mắt u ám của nam nhân, ánh mắt hắn quá dữ dằn khiến nàng hơi mất tự nhiên tránh đi.
Lưu Anh nhìn thẳng đối phương, chỉ vào chức nghiệp trên áo của mình, im lặng không nói gì.
Trong tầm mắt Tôn Mạn, vẻ dữ tợn của nam nhân này đột nhiên giống như một bông tuyết rơi xuống đất trong mùa đông ấm áp, ngay lập tức tan ra không còn một giọt.
Tôn Mạn lại được nghe câu: “Khách của Tô tổng.”
Nam nhân đang cười xòa đột nhiên giống như bị đánh lên mặt một quyền, sắc mặt khó coi như cha mẹ vừa mới chết. Nam nhân nhìn nhan sắc của Tôn Mạn như là hiểu được cái gì đó, quay đầu lại làm thủ thế.
Trong ba phút chiếc ví đã được trả lại cho Tôn Mạn. Khi Tôn Mạn nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc như vậy, nam nhân đó và một vài người khác đi đến gần nàng, cúi đầu xin lỗi và tự tát vào mặt mình.
“Đại tẩu, chúng ta sai rồi. Ngươi đại nhân đại đức không chấp kẻ tiểu nhân, hãy tha cho chúng ta, quên chuyện này đi.”
Một từ đại tẩu làm cho Tôn Mạn có chút mê man. Thấy mấy ngươi tát đến hai má rướm máu, nàng mờ mịt gật đầu.
Mấy người này như được đại xá, lập tức biến mất với tốc độ nhanh đến nỗi Tôn Mạn còn chưa kịp phản ứng gì.