Ban đêm, Cẩm Tú Sơn Trang.
Nhóm nữ tử sau khi trêu trọc Tôn Mạn vài câu thì đột nhiên im lặng.
“Tô tổng kia chắc chắn là một người rất đáng sợ.”
Trương Lệ là sinh viên học tập tốt nhất đột nhiên chậm rì rì nói: “Hôm nay những nam nhân gọi Mạn Mạn là đại tẩu chân đều run rẩy.”
Không ai nói chuyện, cũng không ai có thể trả lời. Hôm nay mấy nam nhân trên mặt tóe máu làm mấy nữ tử này sợ hãi.
Rất cuộc Tôn Mạn cũng hiểu được câu ba mình vẫn nói "xã hội chính là như thế, mạnh được yếu thua", làm cho nàng có chút sợ hãi.
Nữ tử thuần khiết này còn chưa biết có một vở kịch đang chờ mình diễn.
Tô Bình Nam ném cho Trần Thủy một điếu xì gà đã cắt đàng hoàng, cảnh này làm cho Văn Tiểu Địch vừa mới mở cửa bưng trà rất kinh ngạc.
Đây là hành động thể hiện lúc Tô Bình Nam cực kỳ vừa lòng ai đó. Nàng nhìn thấy một nam nhân có vẻ câu nệ đang ngồi ở trên sofa, thật sự không nhìn ra người này có gì đặc biệt.
Nàng mỉm cười đặt trà xuống, gật đầu với Tô Bình Nam. Lúc đóng cửa Văn Tiểu Địch nghe thấy Tô Bình Nam hỏi người ngồi trên sofa kia một câu.
“Bắt chước khí chất của một người có khó hay không?”
Tô Bình Nam nhìn Trần Thủy có chút câu nệ đang ngồi ngay trước mặt bằng ánh mắt có chứa hàm ý khác.
Tuy người này biết rằng không thể không trả lời, nhưng trong lời nói có ý cự tuyệt lời mời chào của Cẩm Tú rất rõ ràng.
Ở thời không kia, hắn đã từng có một giai đoạn tiếp xúc với người này, cũng xem như có chút duyên phận, có chút hiểu biết về người này. Hiện tại Trần Thủy một lòng tính toán thành thật sống qua ngày vẫn chưa biết rằng sau khi ra tù năm năm, hắn vẫn làm lại nghề cũ, gây ra một cái vụ án lừa đảo đáng sợ nhất Hạ quốc, trốn chui trốn nhủi vài năm và cuối cùng bị bỏ tù.
Nhìn Trần Thủy đang khao khát một cuộc sống bình yên, Tô Bình Nam hỏi một câu không liên quan gì đến chủ đề vừa rồi: “Cái gì là trắng, cái gì là đen?”
Trần Thủy ngạc nhiên, nghiêm túc suy nghĩ:
“Làm người đàng hoàng, làm việc đàng hoàng, sống thành thật, không trái pháp luật chính là trắng.”
Tô Bình Nam ừ một tiếng, cũng không nói gì, tiếp tục hỏi: “Vậy đen là gì?”
“Xảo trá vơ vét tài sản, giết người phóng hỏa, làm việc trái pháp luật chính là đen.”
Trần Thủy đã đưa ra đáp án của mình rất nhanh.
“Vậy người nói xem thế giới này có công bằng hay không?"
Tô Bình Nam phả ra một làn khói che mất vẻ mặt của hắn, tiếp tục hỏi.
Trần Thủy nhấp một ngụm trà rồi lắc đầu: “Nhân tiện vị ti, vấn đề này ta chưa nghĩ tới và cũng sẽ không nghĩ tới.”
Tô Bình Nam mỉm cười nói vài câu như đang trò chuyện gia đình: “Vợ ngươi tái hôn, con gái là vẫn là con của ngươi. Người đừng vội vàng từ chối. Trước hết hãy về gặp con gái đi rồi hẵng quyết định.”
Trần Thủy ngoan ngoãn đứng dậy, cung kính cúi đầu: “Cảm ơn Hồng Bào ca, ta về trước đây.”
Tô Bình Nam xua tay: “Ngươi mới ra tù còn chưa biết Cẩm Tú, dưa hái xanh thì không ngọt, hãy cẩn thận suy nghĩ lại những lời ta vừa nói đi, khi nào nghĩ thông suốt thì gọi điện thoại cho ta.”
Trong nháy mắt lúc Trần Thủy ra cửa, sau lưng truyền đến giọng nói của Tô Bình Nam: “Cẩm Tú có thể cho người ta phú quý, cũng có thể bảo đảm an ổn suốt đời.”
Sau khi Trần Thủy đi ra, ngực đã tràn đầy mồ hôi, chỉ có nửa giờ ngắn ngủi mà người trẻ tuổi danh bất hư truyền với khí thế cường đại kia làm cho Trần Thủy nơm nớp lo sợ. Mặc dù Tiểu Hồng Bào luôn tỏ ra bình tĩnh và hờ hững, nhưng mà người từng trải như Trần Thủy làm sao có thể không cảm nhận được sự thiết huyết kiệt ngạo của người này.
Bầu trời đêm đầy sao, gió đêm phả vào mặt. Trần Thủy hít sâu một hơi, đây chính là hương vị của tự do.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy trụ sở chính của Cẩm Tú vẫn rực rỡ ánh đèn, trong bóng đêm giống như là ánh sáng của ngọc. Trần Thủy có thể cảm giác được Tô Bình Nam rất tôn trọng hắn, Tô Bình Nam cũng không nói gì mà để cho hắn tự mình suy nghĩ.
Rốt cuộc Cẩm Tú là đen hay trắng?
Tô Bình Nam nghĩ rằng hắn không biết tập đoàn Cẩm Tú, vì vậy đã cho hắn thời gian tìm hiểu. Thực ra trước khi hắn ra tù, sau lần nói chuyện cuối cùng với kính đen hắn đã biết câu trả lời rồi.
Đêm hôm đó sau khi mọi người đã ngủ, Trần Thủy và kính đen đã có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Lời nhận xét của kính đen về Tô Bình Nam làm cho hắn khắc sâu ấn tượng.
“Lão Thủy, cũng có duyên quen biết nên ta tặng cho ngươi một câu. Ta biết ngươi có chút tài năng, nhưng nhớ kỹ bất kể ngươi bị ép buộc như thế nào cũng tuyệt đối đừng dính đến việc làm ăn của Tiểu Hồng Bào.”
Ngoại trừ bản thân Trần Thủy, dường như tất cả mọi người đều cho rằng sau khi đi ra ngoài sẽ làm lại việc cũ, tiếp tục kinh doanh nghề cũ. Hắn im lặng lắng nghe.
Kính đen nói tiếp: “Càng nghiên cứu người này, ta càng cảm thấy hắn thật lợi hại. Biết tại sao không? Hiệu lệnh tam giáo cửu lưu Thiên Nam của tập đoàn Cẩm Tú rất sạch sẽ, đáng sợ."
Mọi thứ ở cẩm Tú đều là lấy sức mạnh đối sức mạnh, đường đường chính chính dùng quy tắc đàn áp, phát huy tối đa sức mạnh của tiền tài.
Cuối cùng, giọng của kính đen trở nên cuồng nhiệt: “Người này bất tử, nhất định là huyền thoại.”
Trần Thủy ở chung phòng với kính đen đã ba năm, tuy rằng tên này hay bị người khác bắt nạt, nhưng mà Trần Thủy có thể nhìn ra trong ánh mắt hắn có sự kiêu ngạo.
Ngày thường kính đen dù luôn cười cười nhưng ánh mắt hắn nhìn người khác ẩn giấu sự khinh thường. Đây là lần đầu tiên Trần Thủy nghe thấy hắn ngưỡng mộ và tôn sùng một người đến vậy.