Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 348 - Chương 348: Hãy Tin Ta

Chương 348: Hãy tin ta Chương 348: Hãy tin ta

Trần Thủy lấy điếu thuốc mà Thương lão tam đã nhét cho hắn ra, theo thói quen nhìn quanh trước khi châm thuốc. Đường phố tấp nập người qua lại và dòng xe cộ không ngừng khiến Trần Thủy nhận ra giờ hắn đã tự do.

Mình nhớ rằng trước kia ở đây không có cây cầu vượt như vậy. Trần Thủy đứng trên cầu đón gió đêm. Cuối cùng lý do từ chối Cẩm Tú đã bị Tô Bình Nam đoán ra.

Hiện tại hắn chỉ cầu được an ổn.

Trần Thủy đã lên kế hoạch xây dựng một tiệm sửa chữa xe đạp bên cạnh trường trung học của con gái mình. Không cần kiếm quá nhiều tiền, có thể nhìn thấy con gái là tốt rồi. Trần Thủy dùng chân giẫm lên tàn thuốc, sải bước đến nhà vợ cũ. Đã hai năm không gặp con gái, không biết bây giờ đã lớn chừng nào. Đột nhiên Trần Thủy không muốn đợi thêm một giây nào nữa.

“Sau khi Trần Thủy rời đi, hắn đi loanh quanh nửa tiếng. Sau khi hút hai điếu thuốc, hắn đi bộ đến một hộ gia đình ở khu chung cư Phú Khang phố Nam Sơn.”

“Lúc chín giờ mười lăm phút, trong phòng xảy ra cãi vã. Đến chín giờ ba mươi hắn bước ra, sau đó ngủ qua đêm trên ghế dài trong công viên."

Tô Bình Nam cúp điện thoại nở nụ cười.

Trong một thời không khác, con gái của Trần Thủy ở nhà bị ngược đãi, ở trường bị bắt nạt, tất cả cũng chỉ vì người ba đang ngồi tù.

“Đen trắng?”

Tô Bình Nam nở nụ cười khinh thường. Hắn gõ bàn, cảm nhận sự thoải mái từ những ngón tay mềm mại của Ôn Uyển đặt trên vai.

“Tô tổng rất vui sao?”

Không có ai trong văn phòng, Ôn Uyển đánh bạo hỏi.

“Ta đang cười một người ngây thơ.”

Tô Bình Nam đáp, ánh mắt tràn đầy thấu tỏ thế sự: “Hắn không hiểu trên đời này có muôn màu, nhưng không có màu trắng tinh khiết.”

“Đây là món quà ngươi muốn tặng ta sao?”

Nobel trợn tròn mắt nhìn Lâm Di bày mưu tính kế cho mình.

Đây là bản vẽ thiết kế của con tàu có trọng tải chín vạn tấn, tổng chiều dài hai trăm sáu mươi bốn mét, rộng ba mươi hai mét, boong được thiết kế cao tới mười một tầng, trên bản vẽ có đủ các loại phòng khách và trung tâm mua sắm.

Lâm Di cười nói: “Ta biết ngươi đang nói ai.”

“Ai?”

Nobel ngước mắt hỏi.

“Tô Bình Nam - vua của Thiên Nam, chủ sở hữu lớn của ngân hàng Quốc tế Cầm Tú.”

Lâm Di cười đến run rẩy hết cả người, giọng nói lại rất nghiêm túc: “Tầm mắt của Harro công tử rất độc đáo, người này đúng là một kẻ hùng tài đại lược." Lâm Di không cười nữa, ánh mắt cuồng nhiệt và nghiêm túc: “Thiên hạ có ngành kinh doanh nào lời hơn đánh bạc không?”

“Ta luôn có ý nghĩ này. Ta đã thử rất nhiều ông trùm, nhưng không ai trong số bọn hắn dám động đến chiếc bánh của ông vua cờ bạc. Bây giờ phải xem xem đại ca ngươi có đủ hào khí hay không thôi.”

Nữ nhân Lâm Di đúng là người lợi hại.

Ở một thời không khác, phải ba năm nữa việc kinh doanh thuyền cờ bạc mới xuất hiện, không ngờ thuyền cờ bạc đã ấp ủ trong đầu nàng mấy năm rồi.

“Từ Vân cảng đến biển, hành trình tiến vào ba thành phố Thâm, Cảng, Châu, sau đó băng qua Bổng Tử quốc và tiến vào vùng biển quốc tế.”

Lâm Di vẻ mặt cuồng nhiệt: “Cái bánh lớn trăm tỷ, uống một hớp canh thì ta đã vừa lòng rồi.”

“Bánh ngọt của ông vua đánh bạc nào?”

Giọng điệu của Nobel hơi nặng nề, nhưng rồi trong đầu hắn hiện lên hình ảnh lão đại nhà mình đang nhìn về phía biển rộng.

Nobel mỉm cười.

Hắn nhìn Lâm Di, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Không ai có thể thắng được lão đại của ta, vua cờ bạc gì đó cũng vậy.”

Nobel vẫn thiếu tầm nhìn chiến lược.

Hắn cũng không biết ý tưởng kinh tài tuyệt diễm của Lâm Di sẽ thu hút được biết bao nhiêu sự chú ý và đánh giá cao của một người hiểu rõ lĩnh vực này.

Không phải là Lâm Di chưa từng nghĩ đến Hà gia nhưng Hà gia quá mức kiêu ngạo. Có một lần ở bữa tiệc, một bạt tay của tam thiếu gia Hà gia đã đánh vỡ tất cả giấc mộng của nàng.

Lâm Di có thể là một con chó, là một con chó cũng không sao, nhưng nàng sẽ tự chọn chủ nhân cho mình. Nàng biết rất rõ ý tưởng này sẽ bán được giá như thế nào trong mắt những người biết nhìn hàng.

Nobel không biết Lâm Di đã tốn biết bao nhiêu sức lực cùng các mối quan hệ mới biết được lão đại mà Nobel nói hắn bằng lòng phục tùng là ai chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Tô Bình Nam vốn là một đại gia nổi tiếng bí ẩn ở Cảng thành, người chân chính biết phong cách làm việc và thực lực của hắn cũng không nhiều.

Lâm Di có khả năng giao tiếp rộng rãi và khéo léo. Sau khi biết thực lực của Tô Bình Nam từ phía Cảng thành, nàng không muốn đợi nữa.

Lúc đầu, nàng không tin rằng có một nhân vật như vậy tồn tại. Thông qua các mối quan hệ, Lâm Di đã thăm dò một lần.

Kết quả vẫn khiến cho nàng u mê như trước. Đối với một nữ nhân trưởng thành từ trong phong trần như Lâm Di, nàng thiếu nhất và trân trọng nhất kiểu nam nhân đủ tàn nhẫn để mang lại nàng cảm giác an toàn.

Thông qua miêu tả của người khác, Lâm Di đã từ từ phác họa ra hình tượng của Tô Bình Nam trong lòng nàng.

Một nam nhân trẻ trung, thiết huyết, mạnh mẽ và có dã tâm.

Tất cả đều phù hợp với điều kiện lựa chọn chủ nhân của Lâm Di, nàng muốn nói rõ tất cả với Nobel.

Nobel cảm thấy bản vẽ này là một món quà không mấy thú vị.

Nhìn thấy vẻ lo lắng của Nobel, Lâm Di cắn đôi môi gợi cảm nói: “Hãy tin ta. Cho tới bây giờ Lâm tỷ chưa từng nhìn nhầm nam nhân nào cả.”

Bình Luận (0)
Comment