Cuối cùng Nobel cũng gật đầu đồng ý. Nhưng hắn vẫn hơi lo lắng, thậm chí còn mua một chiếc siêu xe Sibel từ Tinh Điều quốc (ám chỉ nước Mỹ) , dự định tặng cho vị đại tẩu mà Rebecca từng nói đến.
Hắn nghĩ rất đơn giản và thẳng thắn: Ngưu mập kia oanh tạc cửa lớn nhà lão đại bằng chiếc Rolls-Royce nổi tiếng, vậy thì hãy để Nobel ta đây tặng cho lão đại một món quà siêu cấp cực phẩm.
Lão Ngưu mập hãy đợi đấy.
Đại thiếu gia Nobel quyết liệt suy nghĩ, thậm chí hắn còn bí mật bán đi một căn biệt thự ở đế quốc Nhật Bản vì chiếc xe thể thao này, thật sự là dốc hết vốn liếng trong tay.
Tô Bình Nam biết rất rõ tính cách của đại công tử, cho nên khi nhận được điện thoại của Nobel, hắn chỉ nhẹ giọng nói: “Giúp ta đưa đến Thượng Hải đi.”
Nobel nhất thời ủi rũ khi nghe giọng điệu bình tĩnh của ông chủ. Tô Bình Nam có lẽ cảm nhận được sự thất vọng của Nobel, bèn nói một câu: “Rất tốt, vất vả cho ngươi rồi.”
Chỉ một câu vất vả này thôi mà cả người Nobel kích động, suốt đêm vận dụng tất cả những mối quan hệ đem chiếc xe thể thao này đến Thượng Hải trong vòng hai ngày, chi phí phải trả khiến cho người ta líu lưỡi.
…
Mấy ngày nay Đinh Đồng ở cùng Lý Lạc Nhiên như hình với bóng, hai nữ tử xinh đẹp với phong cách khác nhau đã trở thành khung cảnh đẹp nhất của học viện Ngoại ngữ Thượng Hải. Vì vậy khi Lý Lạc Nhiên nhận được món quà này bên ngoài trường, Đinh Đồng cũng có mặt.
Vừa liếc mắt một cái, Đinh Đồng đã bị chiếc xe thể thao thuần trắng này chiếm trọn suy nghĩ.
Những đường cong đẹp đến mê người, cửa kính xe màu đen như công nghệ của người ngoài hành tinh, cả xe làm cho người ta chấn động không thể nghĩ được gì.
Lý Lạc Nhiên nói chuyện với người trẻ tuổi quần áo chỉnh tề, một câu cũng không lọt vào tai Đinh Đồng.
Chiếc xe này không thích hợp để quay về trường học, cho nên Đinh Đồng cùng Lý Lạc Nhiên lái xe ra gara trên đường Thanh Thạch.
Trên đường trở về, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lý Lạc Nhiên, Đinh Đồng không nhịn được bèn hỏi: “Sao nhìn ngươi không có vui vẻ chút nào vậy?”
Lý Lạc Nhiên quay đầu lại, nét mặt tươi cười như hoa nở: “Bởi vì nam nhân của ta là Tô Bình Nam, hắn có thể có tất cả.”
Đinh Đồng mím môi, dọc đường cũng không nói chuyện nữa, trong lòng đã có một ý nghĩ kỳ lạ dâng lên: “Tô Bình Nam có thể có được hết thảy sao? Mình có được tính là nằm trong của tất thảy đó hay không?”
…
Mọi thứ đều thay đổi.
Người vợ thật thà trước kia của hắn sau khi lập gia đình mới liền trở nên xa lạ đáng sợ.
Con gái đáng yêu hiền lành những năm qua nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy oán hận.
Gió đêm không lạnh nhưng Trần Thủy đang cuộn mình ở một góc trong công viên lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Sáng sớm hôm sau, Trần Thuỷ ngăn nam chủ nhân của gia đình kia lại.
“Ta cầu xin ngươi sau này đối với con gái của ta tốt một chút có được không?”
Trần Thủy cụp mắt, ánh mắt cầu khẩn, trong giọng nói có chút van xin. Hắn có thể nhìn ra cuộc sống của nam nhân này cũng không dư giả gì.
Nam nhân làm việc nặng thân thể rất cường tráng, một tay đẩy Trần Thủy làm hắn lảo đảo: “Ta nuôi nàng tám năm, sao bây giờ ngươi lại xuất hiện? Đau lòng à?”
Nam nhân không ngớt mắng mỏ: “Đứa con gái kia hiện giờ còn đang mang họ Trần. Tám năm nay lão tử cho nàng ăn, cho nàng ở, cho nàng đi học, mắng vài câu đánh vài cái thì đã làm sao?”
Thấy Trần Thủy không nói lời nào, nam nhân nói tiếp: “Đúng là đồ vô ơn! Ngươi trả lại lão tử số tiền mà con gái ngươi đã dùng trong tám năm qua, lão tử sẽ cho ngươi dẫn theo con gái của ngươi cút ra khỏi nhà.”
Trần Thủy đuổi theo vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu tiền?”
Nam nhân nhìn hắn, đánh giá một lúc: “Năm vạn.”
Trần Thủy đau đớn lắc đầu. Đây là một khoản tiền rất lớn, làm sao hắn có thể có được món tiền này.
Trường trung học số 7 Thiên Đô.
Lúc Trần Thủy nhìn thấy con gái mình và một tên thoạt nhìn giống xã hội đen đi lại thân mật với nhau sau giờ học, hắn cảm thấy đầu mình như bị đập mạnh, máu toàn thân đều dồn lên não.
Hắn bước đến một bước ngăn những người trẻ tuổi đó lại, tay chỉ vào đứa con gái Trần San, nhưng hồi lâu hắn vẫn không nói được lời nào.
Tên xã hội đen đảo mắt qua trừng Trần Thủy một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Con mẹ nó ngươi là ai?”
Cô con gái thắt bím trong trí nhớ của hắn ngày trước lạnh lùng nhìn hắn rồi nói một câu khiến cho hắn rơi xuống hầm băng.
“Ta không biết.”
Trần Thủy đang đi trên con đường nhộn nhịp huyên náo mà trong lòng mờ mịt.
“Két!” Một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại bên cạnh hắn.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt xa lạ của một người trẻ tuổi.
“Đại ca muốn ta nói với ngươi một câu.”
Tình trạng của Trần Thủy trông rất nhếch nhác.
Tối qua hắn ngủ ở công viên nên trên đầu dính rất nhiều cỏ. Hắn mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn được may bằng vải lao động màu xanh dương lưu hành vào mười mấy năm trước, túi bên ngực trái dùng để cài bút máy đã bị xé rách trong quá trình vật lộn với nam nhân kia, tả tơi rũ xuống.
Người trẻ tuổi hạ cửa sổ xe, vờ như không thấy dáng vẻ nhếch nhác của Trần Thủy.
"Hồng Bào ca bảo ta giao cái này cho ngươi."
Dứt lời người trẻ tuổi đưa cho Trần Thủy môt túi đựng hồ sơ rồi gật đầu với hắn: "Ngoài ra còn một câu nói."
Trần Thủy ngây ngốc nhận đồ.
"Có một số dấu vết vĩnh viễn không thể xóa sạch."
Người trẻ tuổi đi rồi.
Trần Thủy mở túi ra, bên trong có một chiếc chìa khóa và một địa chỉ. Hắn rất quen thuộc địa chỉ này, tòa nhà số 4 khu chung cư Phú Khang, cách nhà vợ cũ chỉ một tòa nhà.
Trần Thủy biết tấm lưới nhân tình chằng chịt kia của tập đoàn Cẩm Tú đã phủ lên đầu mình.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, hắn cần một nơi sống yên ổn. Không biết vô tình hay cố ý mà Tô Bình Nam luôn suy nghĩ chu toàn lại không đưa cho Trần Thủy một đồng nào, chỉ cho hắn một chốn dung thân.