"Chuyện gì nên tới rồi cũng sẽ tới."
Khi Tôn Mạn nhận được lời mời gặp riêng từ Tô Bình Nam, câu nói này lóe lên trong đầu nàng.
Trong tiếng cười ầm ĩ của đám bạn, sắc mặt Tôn Mạn đỏ bừng.
"Mình nên từ chối như thế nào?"
Trên đường đi Tôn Mạn cứ suy nghĩ về vấn đề này: "Chúng ta không thân, mới chỉ gặp một lần..."
Điểm hẹn là sân thượng của sơn trang, chứ không phải nhà hàng Tây với đàn violon lãng mạn như trong tưởng tượng của Tôn Mạn.
Tô Bình Nam thích cảm giác đứng nơi cao nhìn xuống. Thấy Tôn Mạn thấp thỏm như thế, hắn chỉ cảm thấy nàng quá căng thẳng, chứ hoàn toàn không ngờ trong đầu nữ hài này toàn những ý nghĩ kỳ lạ.
"Ngươi đến rồi."
Tô Bình Nam cười khẽ.
Để nữ hài không sợ hãi như vậy nữa, hắn cố ý đợi một mình trên sân thượng, còn đám Đỗ Cửu chỉ canh gác ở bên dưới.
Tôn Mạn căng thẳng gật đầu, lặng lẽ quan sát nam nhân này.
Nàng không ngốc, chẳng qua là ít trải đời mà thôi. Thông qua mọi việc xảy ra trong mấy ngày nay, tấm chiếu mới Tôn Mạn đã có đôi chút hiểu biết về nam nhân này.
"Khó lắm nhỉ?"
Tôn Mạn dốc hết can đảm mở lời trước.
Tô Bình Nam ngạc nhiên nhìn Tôn Mạn, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
"Ngươi làm được đến trình độ này nhất định là rất khó."
Tôn Mạn nói tiếp, duỗi ngón tay chỉ vào nhân viên bảo an Cẩm Tú mặc vest đen đứng đầy bên dưới.
"Chắc thế."
Tô Bình Nam mỉm cười, trả lời lấp lửng Trong lòng hắn ôm chí lớn, đương nhiên sẽ không có tâm trạng cảm khái mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
"Thật ra ta đã tha thứ cho ngươi từ sớm rồi, ngươi không cần đối xử với chúng ta tốt như vậy."
Đầu tiên Tôn Mạn cảm ơn rất chân thành, sau đó nghiêm túc nói: "Về sau nhớ lại mùi vị của điếu xì gà kia, ta cảm thấy nó cũng không khó hút như vậy."
"Ha ha."
Tô Bình Nam nhìn nữ hài có gương mặt giống hệt vị Đấu Chiến Thắng Phật kia, trong lòng trào dâng một cảm giác quái dị. Nếu là nữ nhân kia thì e rằng bây giờ nàng đã bắt đầu quyết đấu sinh tử rồi, còn nữ hài này lại quan tâm hắn có gian khó hay không.
Tô Bình Nam mang lại cho Tôn Mạn cảm giác rất đặc biệt. Có lẽ là do hắn vẫn luôn treo nụ cười khẽ trên mặt, cũng có thể là vì trên sân thượng chỉ có hai người.
Tôn Mạn dần thả lòng, không thấp thỏm sợ hãi nữa, cũng bắt đầu nói nhiều hơn.
"Tô tổng, có nằm mơ ta cũng không ngờ trên thế giới còn có người như ngươi. Có lẽ cả đời ta cũng khó quên chuyến du lịch này."
Tôn Mạn cười rất vui vẻ, để lộ hàm răng trắng tinh.
Tô Bình Nam gật đầu: "Làm sai thì phải nhận lỗi, đây là quy tắc của Cẩm Tú."
"Dáng vẻ ngươi nói chuyện cứ như một ông già ấy, không giống nam sinh ta quen biết chút nào."
Tôn Mạn cười khanh khách, sóng mắt lưu chuyển: "Tuy nhiên bọn hắn kém xa ngươi."
"Ồ."
Tô Bình Nam hờ hững đáp lời.
Hình tượng thiết huyết, lạnh lùng, tàn khốc của hắn đã đi sâu vào lòng người, không có ai là không run sợ khi đứng trước mặt hắn, bình thường làm gì có ai dám dùng giọng điệu kia nói hắn giống ông già.
Chỉ có nữ hài ngây thơ hồn nhiên này mới dám tùy tiện nói chuyện với hắn như đang tán gẫu chuyện nhà, khiến Tô Bình Nam cảm thấy mới lạ.
Trời xanh mây trắng, trên sân thượng gió khẽ lùa qua gò má của hai người. Nữ hài chỉnh lại lọn tóc rối bị gió thổi, nhất thời phong cảnh như tranh vẽ.
"Có cơ hội thì ngươi đến Lục thành đi, ta đảm bảo sẽ tiếp đãi ngươi thật tốt."
Tô Bình Nam không nhịn được bất cười. Bây giờ hắn đến bất kỳ nơi nào trên Hạ quốc đều được cường hào các nơi qua lại trong những năm gần đây chào đón, sẽ không để một nữ hài trong ví chỉ có bốn trăm tệ tốn kém. Hắn đã được báo lại chuyện ví tiền, trong chiếc ví tiền khiến nữ hài căng thẳng gần chết chỉ có bốn trăm tệ.
"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy. Ta sắp đi làm rồi, có thể tự kiếm tiền."
Nữ hài lải nhải nói về định hướng cuộc sống sau khi đi làm, Tô Bình Nam khẽ nở nụ cười.
Hắn không biết rằng Tôn Mạn lải nhải là để chặn miệng hắn, khiến cho hắn không thể mở miệng tỏ tình.
Bởi vì Tôn Mạn kinh hoảng phát hiện ra nếu nam nhân này mở lời theo đuổi mình thì có khả năng mình sẽ gật đầu đồng ý.
Phát hiện này khiến tim Tôn Mạn đập điên cuồng. Rõ ràng hai người chỉ mới gặp nhau một lần, sao có thể như vậy được! Nữ hài chỉ nghĩ ra một cách vụng về nhất là nói liên miên để ngăn cản Tô Bình Nam tỏ tình.
Tô Bình Nam rất kiên nhẫn, nữ hài cứ nói mãi nói mãi, bất tri bất giác nàng đã nói ra rất nhiều bí mật nhỏ của mình.
Sau khi phát hiện ra điều này, Tôn Mạn che kín miệng, bồn chồn ra mặt.
"Ngươi nói xong chưa?"
Trước giờ Tô Bình Nam không biết một nữ nhân lại có nhiều chuyện và quan điểm lạ lùng như vậy, Tôn Mạn khiến hắn mở mang tầm mắt.
"Ừm."
Nữ hài cắn môi, chết thì chết thôi.
Thấy Tôn Mạn trở nên kỳ lạ, Tô Bình Nam không cười nữa.
"Cẩm Tú cần ngươi giúp một việc."
"Ừm, được."
Bầu không khí yên tĩnh hồi lâu.
Tôn Mạn ngẩng đầu lên: "Hết rồi?"
Tô Bình Nam cảm thấy thật kỳ lạ, hắn đang chờ nữ hài hỏi cần giúp việc gì, kết quả là nàng đồng ý một cách dễ dàng như thế?
"Ngươi không hỏi xem là việc gì sao?"
Tô Bình Nam cất lời.
Vẻ mặt Tôn Mạn hơi kỳ lạ, giống như thả lỏng mà cũng tựa như thất vọng, cả người trở nên mất tự nhiên.
"Ừ nhỉ, việc gì thế?"
Không biết tại sao Tôn Mạn lại đỏ mặt, lúc này mới kịp phản ứng.