Lần đầu tiên Tô Bình Nam nảy sinh suy nghĩ có phải mình tính sai rồi không. Hóa trang cho nữ hài ngốc nghếch này thành bang chủ đại tỷ của Hải Đông Thanh hình như không đáng tin cậy cho lắm thì phải?
"Ta cần ngươi hóa trang thành một người, đi cùng ta đến Hải Châu một chuyến."
Cuối cùng Tô Bình Nam vẫn nói ra, hắn tin tưởng tay nghề của Trần Thủy.
"Hóa trang thành nữ hài rất giống ta kia sao?
Tôn Mạn vui vẻ hỏi, hiện tại nàng hoàn toàn không biết nữ nhân có thể khiến cho nam nhân giống như bá vương trước mặt tốn công phí sức như thế là hạng người gì.
"Phải."
Tô Bình Nam gật đầu: "Cẩm Tú sẽ không bạc đãi bất kỳ người bạn nào từng trợ giúp Cẩm Tú."
Tôn Mạn cười khúc khích: "Thật sự là ta không nỡ trả lại những món quà ngươi tặng ta. Ok, ta sẽ giúp ngươi."
Nàng vén lọn tóc đen ra sau tai, gương mặt ngây thơ.
Tô Bình Nam lẳng lặng nhìn Tôn Mạn, giọng điệu trầm thấp: "Đã đồng ý thì không có cơ hội hối hận."
Thấy Tô Bình Nam nghiêm túc như thế, Tôn Mạn nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: "Ta sẽ không hối hận, từ nhỏ ta chưa từng lừa ai."
"Nói đi, đến bệnh viện nào? Nhất định là người thân của nữ hài này đang hấp hối, muốn gặp nàng trước lúc lâm chung để hoàn thành tâm nguyện, đại loại thế."
Trí tưởng tượng bay cao bay xa của Tôn Mạn khiến một người vẫn luôn bình tĩnh như Tô Bình Nam sốc đến độ không thốt lên lời.
"Không phải à? Trong phim thường diễn như thế, ta đoán sai rồi ư?"
Tô Bình Nam dùng sức day huyệt thái dương, im lặng hồi lâu.
…
Không lâu sau Tôn Mạn đã hối hận, hơn nữa nàng chưa từng hối hận đến vậy.
Bởi vì điều thứ nhất Trần Thủy dạy nàng là ánh mắt, loại ánh mắt coi chúng sinh như trâu ngựa.
...
Muốn bắt chước một người thì đầu tiên phải hiểu người đó. Trần Thủy vẫn luôn nghĩ như vậy, và cũng làm như thế.
Tôn Mạn rất sợ hãi.
Sau khi tìm hiểu sơ bộ về đối tượng mình cần bắt chước, một tiểu nữ sinh luôn đạt danh hiệu học sinh ba tốt từ nhỏ, sinh ra trong gia đình có ba mẹ hiền lành như Tô Mạn sợ chết khiếp. Nàng cực kỳ thông minh, lập tức hiểu ra tại sao Tô Bình Nam lại nói với nàng rằng đã đồng ý thì không có cơ hội hối hận.
Đây là một trận quyết chiến đã định trước là không thể công khai.
Một bên là nam nhân cường thế hay mỉm cười nhẹ, một bên là nữ nhân hung hãn nàng cần giả dạng, đây là hai con mãnh thú sắp cắn xé nhau trong bóng tối.
Mà con thỏ nhỏ là nàng đây trở thành ngòi nổ then chốt.
Tôn Mạn chỉ có thể kiên trì học tiếp. Bây giờ nhớ lại cảnh tượng trên sân thượng, trong lòng nàng chẳng còn chút xíu rung động nào, mà chỉ có sợ hãi.
Hiện tại nghĩ lại thì thấy nam nhân kia vẫn luôn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trên người không có ánh sáng, giống như bóng tối sâu thăm thẳm.
…
Ngược dòng thời gian về ba tiếng trước.
Tôn Mạn nhận tập tài liệu mà Lưu Anh đưa cho.
Sau khi lật xem vài trang, nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh: "Đây là kịch bản phải không?"
Làm gì có người như thế!
Lưu Anh lắc đầu: "Là thật, nhưng ngươi không cần sợ hãi, Tô tổng sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
Nàng vỗ vai đối phương, tỏ lòng cảm kích: "Cảm ơn ngươi đã đồng ý, nếu không thì ta, quản lý Bàng và mấy người đi cùng ngươi trong mấy ngày qua đều bị sa thải. Thế nên ngươi đã cứu gia đình của mấy người chúng ta."
Mục đích Lưu Anh tới đây là lợi dụng hữu nghị trong mấy ngày qua và lòng lương thiện của Tôn Mạn, đồng thời ra một chiêu cuối cùng.
"Hắn sẽ làm như vậy sao?"
Tôn Mạn hỏi.
Lưu Anh trả lời: "Nếu một việc không có kết quả tốt thì cho dù quá trình cố gắng đến mấy cũng vô dụng."
Trước khi đi, Lưu Anh còn nhẹ nhàng ôm Tôn Mạn và thì thầm bên tai nàng: "Đổi góc độ suy nghĩ thì ngươi thật sự rất may mắn. Làm bạn của Tô tổng, làm bạn của Cẩm Tú thì cuộc đời ngươi sẽ bằng phẳng suôn sẻ."
…
Tiễn Lưu Anh đi, Trần Thủy lại đến. Tuổi tác và nụ cười hiền lành của hắn khiến Tôn Mạn vốn đang lo lắng bỗng yên tâm hơn nhiều.
Sau khi chào hỏi, đầu tiên Trần Thủy quan sát gương mặt Tôn Mạn thật kỹ rồi gật đầu. Tiếp theo, hắn dùng cọ trang điểm vẽ vài nét trên trán và cằm nàng, sau đó đưa cho nàng một chiếc gương.
Vẫn là con người ấy, nhưng thêm vài phần khí khái, bớt vài phần thướt tha, toàn thân thấp thoáng có khí chất lạnh lùng.
Làm gì có nữ hài nào không thích trang điểm. Tôn Mạn lập tức nhìn thợ trang điểm thần kỳ này bằng đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Trần Thủy nghiêm túc ngắm nghía vài phút rồi lắc đầu: "Ánh mắt không đúng."
Trong lúc nữ hài còn đang ngơ ngác bối rối, câu nói tiếp theo của Trần Thủy dọa nàng sợ hết hồn.
"Ngươi từng giết chóc bao giờ chưa?"
…
"Ai cũng có nhược điểm, và Mộ Dung Thanh Thanh cũng không ngoại lệ."
Tô Bình Nam để trần nửa người trên, trên cơ bắp như dao khắc ướt đẫm mồ hôi, mỗi một lần ra đòn đều đánh trúng bao cát boxing làm phát ra tiếng "bụp". Theo động tác của hắn, con hắc long trên lưng như sống dậy muốn cắn người.
"Cẩm Tú cần sức mạnh như vậy. Ở vùng biển quốc tế, mọi người chỉ so ai ác nhất, nắm đấm của ai to nhất."
Lục Viễn thở hồng hộc gật đầu. Sức lực lão đại của mình lại mạnh hơn không ít, hắn đỡ bao cát có hơi vất vả.
"Đám người Hải Đông Thanh là một thanh đao tốt, thanh đao này rơi vào tay ta mới trở nên sắc bén tột độ."
Tô Bình Nam nhận chiếc khăn lông trắng mà Đỗ Cửu đưa cho, lau mồ hôi trán. Giọng điệu bễ nghễ, hào khí ngút ngàn.
"Nam ca, Nobel tới."
Đỗ Thạch vào phòng, đi tới trước mặt Tô Bình Nam rồi khom lưng nói.
Tô Bình Nam gật đầu, xoay người nói với Lục Viễn: "Ta tin tưởng năng lực của Trần Thủy. Bảo Tiểu Trang chuẩn bị hành động."