Tô Bình Nam nhìn Lục Viễn rảo bước rời đi rồi mới quay đầu lại và mỉm cười nói: "Bảo hắn vào đây, nghe xem vụ làm ăn lớn mà hắn nói rằng ngoài ta ra không ai có thể làm được là cái gì."
Sáng sớm Nobel đã lên máy bay đến Thiên Đô. Tô Bình Nam biết tính hắn, đương nhiên cũng giữ thể diện cho hắn, khiến cảm giác an toàn của hắn tăng vọt.
Đồng hành cùng Nobel còn có Lâm Di. Nobel vừa xuống máy bay đã trông thấy mười mấy hán tử mặc vest đen đang chờ mình.
Hắn ngồi lên chiếc xe dẫn đầu. Nhìn đoàn xe bảo vệ mình và những hán tử bưu hãn ngồi đầy xe, Nobel tươi cười hớn hở.
"Lão đại ta từng nói cho dù ta gây ra chuyện lớn tày trời ở bên ngoài, chỉ cần có thể về đây thì hắn sẽ bảo vệ ta bình an vô sự."
Lâm Di không tiếp lời. Trên đoạn đường này nàng vẫn luôn lặng lẽ quan sát. Thông qua các sản nghiệp và công trường của tập đoàn Cẩm Tú trên đường đi, nàng cảm thấy tài lực của vị đại gia nội địa này còn cao hơn dự tính của mình.
Địa điểm gặp mặt là một phòng tập thể thao dành cho nội bộ tập đoàn Cẩm Tú. Điều này khiến Lâm Di hơi bất ngờ. Trong quá trình quan sát, nàng phát hiện người của tập đoàn Cẩm Tú có quy củ nghiêm ngặt. Sau khi vào phòng tập thể thao, nàng phát hiện trong này có hai kiểu người hoàn toàn khác nhau thấy rõ.
Một kiểu là nho nhã lịch sự, mặc dù cơ thể cũng cường tráng, song ánh mắt không có dã tính kia.
Kiểu còn lại không giấu nổi khí tức bưu hãn, thậm chí còn loáng thoáng có vị giang hồ mà chỉ những người từng trải qua giông tố mới có.
Lâm Di đi rất chậm, càng cẩn thận quan sát thì nàng càng kinh hồn bạt vía. Nàng phát hiện hai kiểu người này đều có một điểm chung là kiêu ngạo, loại kiêu ngạo thuộc về tập đoàn Cẩm Tú.
Không ngờ tên Tô Bình Nam lại có thể quy tụ được hai kiểu thuộc hạ có bản sắc khác nhau, loại hình trái ngược nhau đến trình độ này?
Lâm Di ôm lòng kính nể, thầm so sánh với các nhân vật tai to mặt lớn mà mình quen biết.
Nàng kinh ngạc phát hiện ra theo trực giác trong lòng nàng, khí thế của những nhân vật tai to mặt lớn hô mưa gọi gió kia thấp hơn người này một bậc.
Có lẽ chỉ có Lý Siêu Nhân mới có thể đè ép người này.
Lâm Di thầm nghĩ.
Trước giờ nàng vẫn luôn có dã tâm, tâm trạng dần trở nên hưng phấn. Lâm Di cảm thấy có lẽ cơ hội lên nắm quyền mà mình đợi nhiều năm nằm trong tay người này.
Nàng chưa bao giờ cam tâm làm một gái làng chơi cao cấp, bị đám con ông cháu cha vô dụng nhưng lại có gia thế hiển hách kia hô đến gọi đi.
Nàng cần vũ đài của mình.
Tận cùng bên trong phòng tập thể thao là câu lạc bộ boxing, Tô Bình Nam đang ở đó.
Trong câu lạc bộ boxing ít người nhất, chỉ có bảy tám người, ai cũng cực kỳ bưu hãn, khớp xương to khỏe và ánh mắt sắc bén khiến Lâm Di sợ hãi.
Nobel còn chưa lên tiếng, vừa nhìn khí thế Lâm Di đã nhận ra Tô Bình Nam.
Nói thật là Tô Bình Nam khác hoàn toàn tưởng tượng của Lâm Di. Người này không có sự ngông cuồng khi nhân sinh đắc ý, cũng không có sự lõi đời lắm mưu nhiều kế, mà chỉ có sự điềm tĩnh sâu không thấy đáy. Lâm Di cảm thấy hắn chính là một con báo săn lười biếng.
Vậy thì đặt cược vào hắn đi!
Lâm Di đã chọn chủ nhân cả đời, vào thời khắc này nàng đưa ra quyết định cuối cùng.
Sau đó đặt cược, rút tay.
...
Theo lời miêu tả của Lâm Di, tuy nét mặt Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh song ánh mắt hắn nhìn nàng đã tràn đầy tán thưởng.
Đương nhiên hắn biết lợi nhuận kếch xù của ngành công nghiệp cờ bạc trên biển. Kiếp trước hắn cũng từng lên con tàu Gia Niên Hoa, không ngờ hiện tại Lâm Di đã có ý tưởng thiên tài này.
Sau khi Lâm Di trình bày xong, Tô Bình Nam hỏi: "Ngươi đã nói với ai về ý tưởng thiên tài này chưa?"
Lâm Di lắc đầu, giọng điệu nịnh nọt: "Áo Ngu tài hùng thế đại, Hà Sinh thủ đoạn thông thiên. Ngoài Tô tổng cường thế hào hùng bậc này ra, ai dám vuốt râu cọp?"
Nàng biết lợi nhuận kếch xù của việc kinh doanh này, cũng biết tính chất đặc biệt của nó, cho nên làm sao nàng có thể dễ dàng nói với người khác.
Tô Bình Nam nghe ra ẩn ý của nàng thì gật đầu. Theo quỹ tích của thời không kia, đâu chỉ có một mình công ty Áo Ngu, cả những tập đoàn lớn như Mỹ Cao, Kim Sa cũng chen chân vào.
Cũng chính vì thế lực của ba tập đoàn này quá lớn nên nước sông không phạm nước giếng, mỗi bên tự kiếm tiền bằng thủ đoạn của mình, không làm cho dư luận xôn xao.
Nghĩ tới đây, cõi lòng Tô Bình Nam trào dâng nhiệt huyết. Tính cách hắn kiệt ngạo, thích nhất là chim ưng tung cánh giữa trời, khung cảnh náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu Cẩm Tú được chứ?
Hơn nữa trong tình huống bố trí trước một bước, Cẩm Tú không ngại bất kỳ kẻ nào đến đấu tay đôi.
Lâm Di thấy Tô Bình Nam vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh thì thấp thỏm không yên, bèn nói ra hết toàn bộ kế hoạch của mình.
"Ta có chút giao tình với hầu hết các công tử nhà giàu ở Cảng thành, thậm chí cả Đông Nam Á, vì vậy Tô tổng không cần lo lắng vấn đề khách hàng. Chỉ cần Cẩm Tú của Tô tổng có thể chống đỡ được phong ba thì một ngày thu đấu vàng là chuyện trong tầm tay."
Tô Bình Nam vừa cười sang sảng vừa chìa tay ra, Đỗ Cửu lập tức đưa xì gà cho hắn.
Hắn phun ra một ngụm khói, giọng điệu nghiêm túc: "Thời thế biến động mới bộc lộ bản sắc anh hùng. Lâm tiểu thư có đồng ý đến Cẩm Tú nhận chức vụ cao hơn không?"
Lâm Di lập tức vui mừng ra mặt, thoải mái khom lưng cúi đầu: "Lâm Di đồng ý."