Nobel không đi, hắn nhìn dáng vẻ của lão đại là biết mình đã làm đúng, lập tức hưng phấn.
Tô Bình Nam nhìn hắn rồi gật đầu khen ngợi: "Làm tốt lắm."
Nobel đắc ý ra mặt, ngượng ngùng xoa tay: "Lão đại, vậy có thể cho ta một cơ hội không?"
"Cơ hội gì?"
Tô Bình Nam hỏi.
"Cơ hội quyết chiến với tên mập chết tiệt kia!"
Nobel vừa nói vừa nhìn lên sân đấu boxing, nét mặt nghiêm túc và kiên định.
Từ nhỏ đến lớn hắn lớn lên trong hũ mật, hai lần duy nhất bị đánh đều là do tên mập chết tiệt kia gây nên, chẳng cần nghĩ cũng biết oán niệm sâu nhường nào.
Mấy người Đỗ Cửu nghe vậy đều nhìn thân hình gầy như sào tre của cậu ấm này, mọi người cùng bĩu môi.
Nobel cảm nhận được ánh mắt từ những hán tử nhanh nhẹn dũng mãnh này. Hắn không tức giận mà chỉ cười gượng nói: "Trước tiên ta luyện tập một chút."
Hắn liếc nhìn cơ bắp như đao khắc của lão đại nhà mình bằng ánh mắt hâm mộ, sau đó lẩm bẩm một mình: "Luyện tập với lão đại vài ngày thì mình sẽ đánh chết tên mập chết tiệt kia."
Đỗ Cửu vỗ vai hắn, giọng điệu nghiêm túc: "Mấy ngày tới đừng học với lão đại."
Nobel tỏ vẻ nghi hoặc.
Tô Bình Nam im lặng một lúc rồi đưa ra câu trả lời: "Ta đang nhắm vào một người, có vài thứ ngươi học không tốt."
Muốn hoàn toàn thu phục thanh đao Hải Đông Thanh này thì phải thuyết phục Mộ Dung Thanh Thanh. Mà biện pháp duy nhất để thuyết phục Mộ Dung Thanh Thanh là hoàn toàn đánh tan sự kiêu ngạo của nàng.
Mộ Dung Thanh vô địch Hải Châu, Tiểu Hồng Bào ác nhất Thiên Nam.
Lần này nhất định sẽ có một người thất bại thảm hại. Tô Bình Nam có lòng tin người này tuyệt đối không phải mình.
…
Quân tử không đâm đầu vào nơi nguy hiểm.
Sau khi Trương Lệ Hoa biết chuyện này, nàng khuyên nhủ Tô Bình Nam trong văn phòng chủ tịch suốt ba bốn tiếng nhưng vẫn không thể xua đuổi ý nghĩ này của Tô Bình Nam.
Trương Lệ Hoa không tài nào hiểu nổi tập đoàn Cẩm Tú đã đi lên con đường chính quy, phồn vinh thịnh vượng, tại sao Tô Bình Nam phải mạo hiểm như vậy?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Trương Lệ Hoa, Tô Bình Nam nói ra đáp án của mình: "Bởi vì ta là Tô Bình Nam, dòng máu chảy trong cơ thể ta thôi thúc ta đưa ra quyết định này."
Trương Lệ Hoa nhìn Tô Bình Nam lẳng lặng hút xì gà, im lặng hồi lâu.
Nàng hiểu rồi, Tô Bình Nam vẫn là Tô Bình Nam ấy, bản tính ngang ngược không vì tài phú của Cẩm Tú mà thay đổi bao nhiêu. Hắn vẫn là Tô Bình Nam mặc áo gió màu đen đứng trước mặt mình, ánh mắt kiệt ngạo, đánh gãy răng người ta vì mình.
"Ngươi phải cẩn thận đó."
Ánh mắt Tô Bình Nam tràn đầy tự tin: "Yên tâm đi! Ngoài ông trời ra, không có ai có thể lấy mạng ta."
Khi ra ngoài Trương Lệ Hoa tắt đèn trong văn phòng giúp Tô Bình Nam.
Trong bóng tối, văn phòng vắng vẻ chỉ có một đốm lửa đỏ lập lòe.
Trương Lệ Hoa nhìn bóng dáng mờ mờ của Tô Bình Nam trong bóng tối, bỗng nhiên hốc mắt đỏ hoe.
Tập đoàn Cẩm Tú rẽ sóng chém biển, bễ nghễ Thiên Nam, mà hết thảy đều là nhờ nam nhân đang ẩn mình trong bóng tối này hao tâm tổn trí.
Hắn có vô số hán tử thiết huyết phục vụ quên mình, nhưng không có lấy một người tri kỷ có thể ngồi uống rượu nói cười đến bình minh.
"Ngươi đã muốn tùy hứng làm liều, mọi người điên cùng ngươi thì đã sao!"
Khi Trương Lệ Hoa nhẹ nhàng khép cửa lại, nàng nở nụ cười khẽ khàng.
…
"Nhằm vào."
Quả nhiên Nobel rất thông minh, lập tức nắm bắt được từ khóa trong câu nói của Tô Bình Nam. Hắn ngoẹo đầu suy nghĩ, tức thì hai mắt sáng ngời nhìn Đỗ Cửu.
"Cửu ca, ngươi dạy ta đánh thắng tên mập chết tiệt kia, huynh đệ sẽ giới thiệu một minh tinh Cảng thành cho ngươi. Yên tâm đi, ta bao mọi chi phí."
Đỗ Cửu: "..."
…
"Hắt xì!"
Đội bóng Quảng Phát Cẩm Tú Thiên Nam.
Tự dưng ông chủ Ngưu hăng hái hăm hở bỗng hắt hơi rõ to.
Hắn nghi hoặc xoa mũi, tiếp tục cổ động trước khi thi đấu: "Trận bóng này phải giành được giải, nhất định phải giành giải!"
"Nếu thắng thì lão Ngưu ta tự móc tiền túi, mỗi huấn luyện viên và thành viên chủ lực sẽ được thưởng hai vạn và trợ cấp một vạn."
Lão Ngưu tiếp tục phát huy phong cách thổ hào của mình.
Gần đây hắn nhận phỏng vấn, hết sức vẻ vang.
Ông chủ Ngưu làm như vậy bởi vì trong cuộc phỏng vấn sau trận đấu lần trước, hắn kích động quá dẫn tới lỡ miệng nói khoác.
Kết quả là được tạp chí tung hô thổi phồng. Ông chủ Ngưu không thể vứt bỏ sĩ diện, bèn lập tức chạy đến đội bóng, bắt đầu sử dụng đại chiêu vung tiền.
Lúc này hắn vẫn chưa biết Nobel đại công tử bị hắn đánh hai lần đang mài đao soàn soạt chờ báo thù rửa hận.
Khó khăn lắm Nobel công tử mới nài nỉ được Đỗ Cửu đồng ý. Hắn đỏ mắt nhìn con rồng Hạ quốc thêu trên cổ áo của Đỗ Cửu, giọng điệu tràn đầy ước ao: "Cửu ca, ngươi nói xem khi nào thì ta có thể giống ngươi?"
Đỗ Cửu lắc đầu, giọng nói trầm khàn: "Từ sau khi một người chủ động từ bỏ, lâu lắm rồi Nam ca không nhắc đến chuyện này."
…
Lão Doãn đã lớn tuổi rồi, hắn đang kinh doanh một tiệm tạp hóa nhỏ ven đường trên tuyến đường giáp Thiên Nam.
Ngoài mấy tài xế thỉnh thoảng xuống xe bổ sung ít mì ăn liền và thuốc lá ra, thường ngày gần như không có khách.
Mấy ngày trước, vài người của công ty Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú gì đó đến chỗ hắn mua mấy bao thuốc, còn tặng hắn một cốc nước rất tinh xảo.
Yêu cầu duy nhất là muốn viết một dòng chữ lên tường của tiệm tạp hóa nhà hắn.
Lão Doãn gật đầu đồng ý.
Chữ nhanh chóng được viết xong, lão Doãn đi ra xem. Là quảng cáo.
"Sinh Mệnh số 1 mang lại cho ngài cuộc đời mạnh khỏe."
Vượng Tài lại sủa, lão Doãn nhìn thì thấy người trẻ tuổi làm nhân viên bảo vệ rừng ở khu bảo tồn thiên nhiên tên là Thải Hồng gì đó lại xuống núi mua đồ.
Người trẻ tuổi kia rất ít nói, lần nào cũng mua xong liền đi luôn, không nói một câu dư thừa.
Tuy nhiên hôm nay khác mọi khi, người trẻ tuổi kia không vào thẳng quán mà đứng ngơ ngác bên tường nhìn quảng cáo rất lâu, rất lâu.