Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 358 - Chương 358: Giờ Là Lúc Cẩm Tú Cần Bọn Hắn Báo Đáp

Chương 358: Giờ là lúc Cẩm Tú cần bọn hắn báo đáp Chương 358: Giờ là lúc Cẩm Tú cần bọn hắn báo đáp

Lái xe taxi ở Thiên Đô, tài xế phải nhớ kỹ một vài biển số xe đặc biệt. Vì vậy khi tiếng còi của chiếc Mercedes-Benz màu đen vang lên, những chiếc xe trên con đường hỗn loạn nhanh chóng nhường ra một lối.

Xe Mercedes-Benz màu đen lao nhanh như bay. Đường xe chạy rất hẹp, dọc đường xảy ra vô số vụ va chạm, Đỗ Cửu đều bỏ lại một câu.

Cẩm Tú sẽ chịu trách nhiệm bồi thường toàn bộ.

Lúc Đỗ Cửu nói chuyện, cửa sổ xe đang mở nên rất nhiều người trông thấy nửa bên người Đỗ Cửu đỏ au, thậm chí người tinh mắt còn nhìn thấy Tô Bình Nam nhắm mắt ở hàng ghế sau, áo vest xanh đẫm máu.

Sau khi ra khỏi đoạn đường đông đúc, Tô Bình Nam ném chiếc điện thoại sắp bị máu tươi thấm ướt sang một bên rồi nói với Đỗ Cửu: "Gọi điện cho Lục Viễn bảo hắn đến bệnh viện tiếp ứng."

Đỗ Cửu lục tìm một hồi, sau đó ngoảnh đầu cười khổ: "Lúc nãy lăn một vòng bị vỡ rồi, hay là..."

Tô Bình Nam nhìn Lộ Lộ hơi thở ngày càng yếu, lắc đầu nói: "Không thể chậm trễ, lái xe nhanh lên!"

Lúc này Tô Bình Nam không biết rằng tin tức liên quan tới hắn đã bị lan truyền sai lệch.

Hiện trường quá hỗn loạn, Tô Bình Nam rời đi quá nhanh, hơn nữa rất nhiều người chứng kiến cảnh tượng kia, dẫn đến rất nhiều người cho rằng người bị thương là Tô Bình Nam.

Nhất thời sóng ngầm cuộn trào, kẻ có lòng riêng đều chú ý tới tin tức tiếp theo.

Nếu Tô Bình Nam thật sự xảy ra chuyện thì tập đoàn Cẩm Tú sẽ lập tức tan rã.

Cẩm Tú lớn bao nhiêu, sói đói nhiều bấy nhiêu. Vả lại không còn Tô Bình Nam thiết huyết kiệt ngạo, ai có thể trấn áp đám người dưới trướng hắn?

Chuyện lớn.

Chuyện cực lớn.

Cửa ra sân bay luôn chú ý tới việc đảm bảo an toàn lại xảy ra chuyện như vậy, các ban ngành liên quan phản ứng rất nhanh.

Sau khi Mercedes rời đi mười phút, sân bay bị phong tỏa toàn diện. Ban ngành liên quan, đội phòng cháy chữa cháy, xe cấp cứu tập trung về sân bay. Không lâu sau, cánh truyền thông bên đài truyền hình, đài phát thanh, tòa soạn cũng tới.

Mạnh Hiểu Hiểu là người dẫn chương trình thời sự của đài truyền hình Thiên Đô, nàng đến rất sớm...

Hiện trường đã bị phong tỏa hoàn toàn. Khi nhìn thấy vết máu đỏ thẫm còn vương lại trên mặt đất và nghe thấy Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú xảy ra chuyện, khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Hiểu Hiểu lập tức tái nhợt, hai chân mất hết sức lực. May mà người bên cạnh đỡ sớm, nàng mới không ngã ra đất.

Nàng ném micro cho nhiếp ảnh gia Tiểu Mạnh, sau đó chạy sang một bên, vừa run lẩy bẩy gọi điện thoại vừa run rẩy cầu xin thần linh phù hộ cho Tô Bình Nam bình an vô sự.

Điện thoại báo bận.

Nàng gọi tiếp, vẫn là âm thanh báo bận.

Mạnh Hiểu Hiểu máy móc lặp lại động tác gọi điện thoại như một kẻ điên.

Mạnh Hiểu Hiểu đang gọi điện, Cố công tử đang gọi điện, Ngưu Quảng Phát đang gọi điện, Trương Lệ Hoa đang gọi điện.

Rất rất nhiều người đang không ngừng gọi điện cho Tô Bình Nam.

Trương Lệ Hoa cúp máy: "Cũng không gọi được cho Mạnh Tịnh Tuyết."

Văn Tiểu Địch và Ôn Uyển đều đứng ngây ra đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy sợ hãi và không dám tin.

"Làm việc đi! Tụ tập hết ở đây làm gì!"

Trương Lệ Hoa biết rằng càng lo lắng thì càng không thể rối loạn, bèn quát to.

Thấy Trương Lệ Hoa vẫn biểu hiện như thường, trụ sở chính của tập đoàn Cẩm Tú nhanh chóng khôi phục trật tự.

Sau khi sắp xếp cho mọi người xong xuôi, Trương Lệ Hoa đứng một mình trước cửa sổ văn phòng nhìn đám người Lục Viễn và Tô Văn Văn lục tục lên xe phóng đi.

"Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện."

Trương Lệ Hoa biết mình có thể dựa vào lý lịch trấn áp đám Hà Minh Kiên, nhưng không thể trấn áp đám hán tử thiết huyết Lục Viễn chỉ phục mỗi Tô Bình Nam.

Giả sử một khi xảy ra chuyện, Quách Quang Diệu, Tô Văn Văn, thậm chí Tiểu Trang...

Những kẻ điên cuồng sùng bái Tô Bình Nam sẽ phản ứng như thế nào? Nhất định sẽ đại loạn! Trương Lệ Hoa không dám nghĩ tiếp nữa.

Mấy chục chiếc xe việt dã màu đen và Mercedes chạy thành đoàn lao nhanh như bay về phía bệnh viện số 1 Thiên Đô.

Trong chiếc xe đi đầu, Tô Văn Văn nhìn Lục Viễn với vẻ mặt chờ mong: "Đã gọi được cho Đỗ Cửu chưa?"

Lục Viễn lắc đầu.

Ánh mắt Tô Văn Văn trở nên điên cuồng: "Biết là ai làm không?"

Lục Viễn lắc đầu, vẫn đang không ngừng gọi điện thoại.

"Nếu Nam ca có mệnh hệ gì thì thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Chỉ cần có thể ra tay, một tên cũng không giữ lại!"

Tô Văn Văn cúi đầu, vẻ mặt hung ác.

Lục Viễn đè nén nỗi lo lắng trong lòng, từ tốn khuyên nhủ: "Chẳng phải nói là xe của Nam ca đang trên đường đến bệnh viện sao? Yên tâm đi, chắc là không nghiêm trọng đâu."

Mercedes lao đi một mạch, dù gặp đèn đỏ cũng vượt luôn. Cảnh tượng này khiến rất nhiều người chú ý, dường như càng thêm chứng thực Tô Bình Nam bị thương không nhẹ.

Sân bay Thiên Đô khá xa, cách bệnh viện có điều kiện chữa trị tốt nhất khoảng hai mươi lăm phút lộ trình.

Đỗ Cửu nhìn nét mặt nôn nóng của Tô Bình Nam, giẫm chân ga hết nấc.

...

Ở Thiên Đô Cẩm Tú có mạng lưới quan hệ chằng chịt, rất nhiều người thuộc các ban ngành từng nhận sự giúp đỡ của Cẩm Tú.

Mỗi lần Cẩm Tú đều không yêu cầu người đó phải báo đáp bất kỳ thứ gì, chỉ để lại một câu nói: Chúng ta đã là bạn bè, đương nhiên Cẩm Tú sẽ giúp đỡ. Chỉ hi vọng khi Cẩm Tú cần ngươi, ngươi sẽ nhớ đến tình hữu nghị Cẩm Tú từng bỏ ra.

Giờ là lúc Cẩm Tú cần bọn hắn báo đáp.

Những người này quan hệ dây mơ rễ má, ngoài Tô Bình Nam ra chỉ có Văn Tiểu Địch biết rõ toàn bộ.

Tô Bình Nam từng đặt ra một quy định thép, đó là nếu như hắn không có mặt mà muốn vận dụng các mối quan hệ này, thì ít nhất phải có ba người cấp bậc nguyên lão đồng ý, Văn Tiểu Địch mới có thể yêu cầu những người kia báo đáp.

Tuy không thể liên lạc với Tô Bình Nam, nhưng ba người Lục Viễn, Trương Lệ Hoa và Tô Văn Văn đều đồng ý. Vì vậy trên đường đến bệnh viện, Văn Tiểu Địch gọi đi ba cuộc điện thoại.

Bình Luận (0)
Comment